Mẹ cҺồпg пém ƌĩa vào mặt coп dȃu – 20 pҺút sau coп dȃu ƌặt một tҺứ lȇп Ьàп kҺιếп mẹ cҺồпg quỳ rạp
“Mẹ cҺồпg пém ƌĩa vào mặt coп dȃu – 20 pҺút sau coп dȃu ƌặt một tҺứ lȇп Ьàп kҺιếп mẹ cҺồпg quỳ rạp!”.
Trời mùa hè miền Bắc oi bức, nắng như đổ lửa.
Trong căn nhà ba tầng khang trang ở thị trấn, tiếng va chạm loảng xoảng vang lên, theo sau là một tràng quát tháo chát chúa.
Bà Phượng – mẹ chồng của Lan – tay vẫn còn run, vừa ném mạnh một chiếc đĩa sứ xuống sàn.
Chiếc đĩa vỡ tan, mảnh sứ văng tung tóe, một mảnh xước ngang gò má Lan để lại vệt đỏ ửng.
Lan đứng lặng, tay vẫn ôm chiếc bát cơm đang ăn dở. Trong mắt cô, không chỉ là sự đau rát nơi vết xước, mà còn là một nỗi chua xót dâng lên nghẹn ở cổ.
Ba năm làm dâu, đây không phải lần đầu cô bị mắng, nhưng là lần đầu bị xúc phạm đến mức này.
Nguyên nhân chỉ vì bữa trưa hôm nay cô nấu món cá kho hơi mặn. Bà Phượng vốn khó tính, lại có thói quen thích chê bai để ra oai với con dâu.
“Đã ăn bám nhà này thì làm việc cho ra hồn! Món đơn giản vậy mà cũng làm không xong!” – giọng bà đanh lại, đầy khinh miệt.
Lan muốn giải thích, nhưng rồi lại nuốt lời vào trong. Từ ngày lấy Minh – chồng cô – Lan đã chấp nhận sống chung với mẹ chồng.
Minh hiền lành, yêu thương vợ, nhưng lại quá nhu nhược trước sự độc đoán của mẹ. Nhiều lần Lan bị oan, anh chỉ im lặng, coi như không thấy.
Hôm nay, Minh đi công tác xa, trong nhà chỉ có hai người phụ nữ. Không khí vốn đã căng thẳng từ sáng, đến bữa trưa thì bùng nổ.
à Phượng hất mâm cơm, ném đĩa vào mặt Lan, rồi lạnh lùng đứng dậy bỏ lên phòng.
Lan ngồi xuống ghế, hít sâu để bình tĩnh lại. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác vừa tủi thân vừa kiệt sức.
Cô không còn khóc nữa, nước mắt dường như đã cạn sau những tháng ngày chịu đựng.
Nhưng hôm nay, cô biết mình phải làm điều gì đó – không phải để trả thù, mà để bảo vệ bản thân.
Cô vào phòng, mở tủ gỗ lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu nâu. Bên trong là tập giấy tờ và một phong bì thư.
Lan nhìn chúng thật lâu, đôi mắt ánh lên một quyết tâm lạ thường. Cô cầm chúng xuống phòng khách, đặt lên bàn gỗ giữa nhà.
Khoảng 20 phút sau khi bà Phượng lên phòng, tiếng bước chân nặng nề vang xuống cầu thang.
Bà vừa đi vừa càu nhàu: “Không biết con này đã dọn dẹp xong chưa…” Nhưng khi thấy Lan ngồi ngay ngắn bên bàn, trước mặt là tập giấy tờ và phong bì, bà khựng lại.
Lan nhẹ nhàng nói:
– Mẹ ngồi xuống đi, con có chuyện muốn nói.
Bà Phượng nhướng mày:
– Lại định than vãn à? Cô tưởng khóc lóc là tôi thương sao?
Lan không đáp, chỉ đẩy tập giấy về phía bà.
– Đây là toàn bộ số tiền con đã tiết kiệm từ khi cưới về. Con đã chuyển khoản phần lớn vào tài khoản chung của con và anh Minh.
Còn lại, con mua ngôi nhà nhỏ bên phường bên. Giấy tờ đã sang tên con.
Và… con sẽ dọn ra ở riêng từ ngày mai.
Bà Phượng sững người. Nhưng điều khiến bà run rẩy hơn chính là phong bì màu trắng nằm bên cạnh. Lan từ tốn nói tiếp:
– Đây là kết quả khám sức khỏe của con.
Mẹ chắc còn nhớ, mẹ hay chửi con là “đồ ăn hại, ở nhà này chỉ ăn rồi đẻ cũng không xong”. Nhưng… con không có vấn đề gì cả.
Bác sĩ kết luận con hoàn toàn khỏe mạnh để mang thai. Người có vấn đề… là anh Minh.
Bà Phượng mở to mắt. Mấy giây sau, gương mặt bà tái mét. Những lời cay nghiệt suốt ba năm qua bỗng như quay lại tát vào chính bà.
Bà luôn tin rằng nhà này chưa có cháu nội là lỗi của con dâu, nên không ngừng mắng nhiếc, ép Lan uống thuốc bổ, đi khám khắp nơi, thậm chí còn bóng gió bảo Minh ly hôn để cưới người khác.
Nhưng kết quả xét nghiệm trong tay Lan đã đập tan tất cả.
Lan vẫn giữ giọng bình thản, nhưng ánh mắt chứa đầy nỗi đau bị dồn nén:
– Con không muốn nói ra chuyện này, vì con yêu anh Minh và cũng muốn giữ thể diện cho mẹ. Nhưng hôm nay mẹ đã đi quá xa.
Con không thể tiếp tục sống trong căn nhà mà ngày nào mình cũng bị coi thường, bị xúc phạm, bị đổ lỗi cho những điều không phải lỗi của mình.
Bà Phượng run rẩy, hai bàn tay bấu chặt vào nhau. Hình ảnh những lần mắng nhiếc, ném bát, bắt Lan quỳ giữa sân… hiện về rõ mồn một. Cả đời bà quen áp đặt, chưa từng nghĩ mình sai.
Nhưng giờ, từng lời nói cay độc ấy bỗng trở thành con dao cứa vào chính lòng tự trọng của bà.
Lan đứng dậy, cúi đầu:
– Con cảm ơn mẹ đã nuôi anh Minh để con gặp và yêu anh ấy. Nhưng con nghĩ, quãng đường từ nay con sẽ tự bước đi.
Bà Phượng bất giác bật dậy, tiến đến trước mặt Lan. Giọng bà nghẹn lại:
– Mẹ… xin lỗi. Mẹ đã sai… Con đừng đi…
Lan nhìn bà thật lâu. Nước mắt chảy xuống, nhưng là giọt nước mắt cuối cùng cô rơi cho những tháng ngày đã qua. Cô quay lưng, xách vali bước ra cửa.
Phía sau, bà Phượng quỳ rạp xuống nền gạch, tay run rẩy ôm chặt tập giấy xét nghiệm, như muốn níu giữ điều gì đó vừa vụt mất. Ngoài sân, ánh nắng chói chang đổ xuống, nhưng lòng bà lại chìm trong bóng tối của sự ân hận.
Và từ ngày đó, trong căn nhà ba tầng ấy, không còn tiếng cười của người con dâu trẻ. Chỉ còn lại một người mẹ chồng lặng lẽ ngồi bên cửa sổ mỗi chiều, nhìn về con đường mà cô gái ấy đã ra đi, mong một lần được nói lời xin lỗi… nhưng biết rằng có lẽ đã quá muộn.