RÚNG ĐỘNG BẮC NINH: Con Dâu CƯỚI Bố Chồng Khi Chồng VỪA MẤT 10 Ngày - Sự Việc Kinh Hoàng Cả Gia Tộc
RÚNG ĐỘNG BẮC NINH: Con Dâu CƯỚI Bố Chồng Khi Chồng VỪA MẤT 10 Ngày – Sự Việc Kinh Hoàng Cả Gia Tộc
Làng Hòa Trung, huyện Yên Phong, Bắc Ninh, vốn yên ả, hiếm khi xảy ra chuyện gì gây bàn tán quá vài ngày.
Nhưng đầu mùa thu năm ấy, cả làng như sôi lên khi nghe tin Lan, con dâu nhà ông Tấn, sẽ tổ chức lễ cưới… với chính bố chồng của mình, chỉ đúng mười ngày sau khi chồng cô – anh Hoàng – qua đời.
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi chiều ảm đạm, trời xám xịt như báo hiệu điều chẳng lành. Trong căn nhà mái ngói đỏ, mùi nhang khói vẫn còn phảng phất từ đám tang của Hoàng.
Lan ngồi trong phòng riêng, đôi mắt sưng húp vì khóc, tay vẫn ôm tấm ảnh cưới của hai người.
Họ cưới nhau chưa đầy hai năm, chưa kịp có con, vậy mà Hoàng ra đi đột ngột trong một vụ tai nạn giao thông khi đi công trình xa.
Hoàng mất, Lan như mất nửa cuộc đời. Nhưng nỗi đau chưa kịp nguôi, cô đã phải đối mặt với một thực tế khắc nghiệt: không nghề nghiệp ổn định, không nơi nương tựa, và khoản nợ hơn trăm triệu Hoàng vay trước đó để lo cho gia đình.
Bố mẹ đẻ ở xa, lại nghèo, chẳng thể giúp nhiều.
Ông Tấn – bố chồng Lan – khi ấy mới 52 tuổi, dáng người vẫn khỏe mạnh, ánh mắt trầm buồn vì mất con.
Ông từng là người ít nói, nghiêm khắc, nhưng trong những ngày lo tang lễ, ông lại là người ở bên Lan nhiều nhất: từ dỗ dành khi cô khóc đến việc sắp xếp hậu sự. Cũng từ đó, giữa hai người bắt đầu nảy sinh một thứ cảm xúc khó gọi tên.
Tối hôm thứ bảy sau đám tang, cả nhà đã ngủ, Lan vẫn ngồi thẫn thờ ngoài hiên.
Ông Tấn mang cho cô một tách trà nóng. Trong ánh đèn vàng yếu ớt, gương mặt ông cũng hằn những nếp nhăn vì mất mát. Họ ngồi cạnh nhau rất lâu mà không nói gì. Cho đến khi Lan bật khóc:
– Con… con sợ lắm. Con không biết rồi sẽ sống thế nào…
Ông Tấn thở dài, bàn tay to lớn đặt nhẹ lên tay cô.
– Còn bố đây. Nếu con muốn… bố sẽ lo cho con cả đời.
Câu nói ấy như một sợi dây kéo Lan ra khỏi vực thẳm, nhưng cũng là khởi đầu của những thị phi chưa từng có.
Ba ngày sau, ông Tấn tuyên bố với gia đình rằng ông và Lan sẽ làm đám cưới. Lý do ông đưa ra: để giữ Lan lại trong nhà, coi như con dâu vẫn là con gái trong gia đình, và cũng để bảo vệ cô khỏi miệng đời độc ác.
Nhưng ai cũng hiểu, đó không chỉ là “giữ lại cho có chỗ dựa”.
Tin tức lan nhanh khắp làng. Người thì sốc, người phẫn nộ, kẻ lại tò mò. Bà Hòa – chị gái ông Tấn – phản đối kịch liệt:
– Chú điên rồi à? Con dâu mới mất chồng chưa đầy nửa tháng, giờ chú định cưới? Chú không nghĩ cho linh hồn thằng Hoàng à?
Ông Tấn chỉ im lặng. Lan cũng lặng lẽ chịu trận trước những lời xì xào mỗi khi cô bước ra chợ.
Có người mỉa mai: “Chưa kịp hết 49 ngày đã đi lấy chồng mới, mà lại là bố chồng cũ. Thật nhục nhã.” Có kẻ ác miệng hơn: “Chắc hai người có tình ý từ trước, giờ chồng chết mới lộ.”
Nhưng Lan vẫn gật đầu đồng ý cưới. Không phải cô không biết những lời đàm tiếu, mà bởi cô cảm thấy ở bên ông Tấn, mình được chở che.
Sau khi Hoàng mất, ông là người duy nhất không bỏ rơi cô.
Ngày lễ cưới diễn ra trong căn nhà cũ, không rộn ràng pháo hoa, chỉ có vài mâm cơm và mấy người họ hàng thân thiết (mà phần lớn đến vì tò mò).
Lan mặc áo dài trắng, nhưng gương mặt không có nét hạnh phúc của cô dâu mới, mà pha lẫn sự lo lắng.
Ông Tấn đứng cạnh, nét mặt cương nghị, như thách thức tất cả ánh nhìn.
Tối hôm đó, khi khách đã về, Lan ngồi bên bàn trang điểm, tháo từng chiếc trâm cài tóc. Ông Tấn bước vào, nhẹ nhàng nói:
– Từ giờ, con không cần lo lắng gì nữa. Bố… à, anh sẽ lo cho em.
Lan cười nhạt. Cô muốn tin, nhưng sâu trong lòng vẫn có một khoảng trống không thể lấp. Hoàng vẫn hiện diện trong từng ngóc ngách của căn nhà này, trong từng giấc mơ của cô. Cô tự hỏi, mình đến với ông Tấn vì tình yêu thật sự, hay chỉ vì sợ hãi sự cô đơn?
Những ngày sau đó, sóng gió không hề lắng xuống. Gia đình bên ngoại của Hoàng gửi đơn lên chính quyền xã, cho rằng cuộc hôn nhân này “trái với luân thường đạo lý” và làm tổn hại danh dự dòng họ. Họ yêu cầu hủy hôn.
Xã mời hai bên lên làm việc. Ông Tấn cứng rắn bảo:
– Chúng tôi đều là người trưởng thành, đủ tuổi, không vi phạm pháp luật. Chuyện tình cảm, ai cũng có quyền lựa chọn.
Cuộc họp kết thúc trong căng thẳng, không ai nhường ai. Nhưng từ đó, Lan ít ra ngoài hơn, gần như tự nhốt mình trong nhà.
Một tối, khi ông Tấn đi họp thôn, Lan bất ngờ nhận được một phong bì thư đặt trước cửa.
Bên trong là một bức ảnh: cô và Hoàng hồi còn yêu nhau, chụp chung trong vườn hoa dã quỳ. Kèm theo đó là một tờ giấy viết vội: “Em có chắc mình đang sống đúng không?” Không có chữ ký, nhưng Lan đoán được đó là từ ai – có lẽ một người bạn cũ của Hoàng.
Đêm đó, cô mất ngủ. Trong lòng trào lên nỗi dằn vặt. Cô nhớ Hoàng đến thắt ruột, nhớ những ngày còn chờ anh đi làm về, nhớ cả những lần cãi nhau rồi lại làm lành.
Cuộc sống với ông Tấn không tệ: ông chu đáo, lo lắng cho cô từng bữa ăn, giấc ngủ. Nhưng cô vẫn cảm thấy như đang sống trong bóng của một người đã khuất, và bóng ấy ngày một nặng nề hơn.
Ba tháng sau, Lan biết mình có thai. Ông Tấn vui mừng, coi đó là “món quà” của định mệnh.
Nhưng tin này càng khiến dân làng bàn tán dữ hơn. Có người ác ý nói rằng đứa bé “không rõ là con ai”, vì “chuyện này chắc diễn ra từ trước khi Hoàng mất”.
Lan bắt đầu mệt mỏi, tinh thần sa sút. Một chiều mưa, cô ra mộ Hoàng. Ngồi trước tấm bia lạnh, cô bật khóc:
– Hoàng ơi… em xin lỗi. Em không biết mình đã làm đúng hay sai. Em chỉ muốn có chỗ dựa… nhưng sao lòng em đau thế này…
Một tuần sau đó, Lan rời khỏi nhà, để lại lá thư cho ông Tấn:
“Em biết anh thương em, nhưng em không thể sống mãi trong ánh nhìn xét nét của mọi người và trong bóng hình của người đã mất. Em cần tìm lại chính mình, cho con một cuộc sống không bị đè nặng bởi quá khứ. Mong anh hiểu và tha thứ.”
Ông Tấn đọc thư, bàn tay run run. Lần đầu tiên, ông nhận ra có lẽ mình đã ích kỷ – giữ Lan lại không chỉ vì thương, mà còn vì sợ cô rời đi, để lại ông một mình đối diện nỗi mất mát.
Lan biến mất khỏi làng. Nhiều năm sau, người ta vẫn nhắc lại câu chuyện này, mỗi lần nhắc đều kèm theo những tiếng thở dài. Không ai rõ Lan giờ ở đâu, nhưng có người bảo đã thấy cô ở một thị trấn xa, dắt theo một bé trai khoảng 5 tuổi, sống bình yên và kín tiếng.
Còn ông Tấn, kể từ ngày Lan đi, mỗi chiều đều ra mộ Hoàng, ngồi hàng giờ như trò chuyện với con.
Có lẽ ông cũng đang xin lỗi – không chỉ với Hoàng, mà cả với chính mình, vì đã để trái tim dẫn dắt đến một quyết định khiến cả đời không thể quên.