CHẤN ĐỘNG: Mẹ Vợ U50 Maпg TҺaι Vớι Coп Rể U20 Sau 1 Năm Coп Gáι Mất - NgҺιệp Báo Đếп quá sớm ..
CHẤN ĐỘNG: Mẹ Vợ U50 Maпg TҺaι Vớι Coп Rể U20 Sau 1 Năm Coп Gáι Mất – NgҺιệp Báo Đếп quá sớm ….
Trời cuối thu miền Bắc se lạnh, từng cơn gió hanh hao len lỏi qua khung cửa gỗ mục khiến căn nhà nhỏ nơi cuối làng càng thêm hiu hắt.
Trong căn nhà ấy, bà Hạnh – người phụ nữ ngoài 50, góa chồng từ khi mới ngoài ba mươi – đang ngồi một mình bên bàn, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra khoảng sân vắng.
Cái chết đột ngột của con gái duy nhất, Linh, cách đây một năm đã lấy đi gần như toàn bộ sức sống và niềm vui trong bà.
Linh mất vì một vụ t;ai n;ạn giao thông khi mới 25 tuổi, bỏ lại người chồng trẻ là Nam, vừa tròn 20 tuổi khi cưới, và chưa kịp có con.
Nam về làm rể nhà bà Hạnh khi mới 19, là cậu trai quê hiền lành, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống bằng nghề phụ hồ, ít học nhưng chăm chỉ, thật thà.
Ngày Linh mất, Nam gần như suy sụp.
Cậu ở lại sống chung với mẹ vợ, một phần vì căn nhà đó là chốn duy nhất cậu còn, phần khác vì bà Hạnh thương cảnh côi cút, không nỡ đuổi.
Lúc đầu, mối quan hệ giữa họ chỉ là tình mẹ con đơn thuần, cùng chia sẻ nỗi mất mát chung.
Nhưng rồi, thời gian trôi, những điều không ai ngờ đã dần nảy sinh.
Những đêm mưa lạnh, căn nhà im ắng chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa, cả hai cùng ngồi uống trà, nói chuyện về Linh, về cuộc sống.
Nam vẫn là chàng trai trẻ, còn bà Hạnh – dù đã ở tuổi ngũ tuần – vẫn giữ được vẻ mặn mà, nền nã. Sự cô đơn và trống trải kéo dài đã khiến ranh giới tình cảm mờ đi.
Một lần, trong cơn say và nước mắt, họ đã trượt dài qua giới hạn.
Tưởng rằng đó chỉ là một phút yếu lòng rồi sẽ chấm dứt, nhưng rồi mọi thứ lặp lại, như một sự trốn chạy khỏi cô độc.
Để rồi, vài tháng sau, bà Hạnh bàng hoàng nhận ra mình mang thai.
Tin tức này như sét đánh ngang tai. Bà hoảng loạn, sợ hãi, lo ngại miệng lưỡi thiên hạ, nhưng trong sâu thẳm, lại không nỡ bỏ đi giọt máu ấy – một phần vì tuổi bà đã cao, đây có thể là cơ hội cuối cùng để làm mẹ lần nữa, một phần vì trong bà bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm khó gọi tên dành cho Nam.
Khi câu chuyện vỡ lở, cả làng như dậy sóng.
Họ xì xào, bàn tán, không tiếc lời mắng nhiếc. “Trái luân thường đạo lý”, “nhục nhã”, “ghê tởm”… là những gì bà Hạnh phải nghe mỗi ngày.
Người ta nhìn Nam bằng ánh mắt khinh bỉ, bảo cậu ăn ở bất nhân, cướp đi phẩm giá của người đã từng gọi mình là mẹ.
Những người thân của bà Hạnh cắt đứt liên lạc, ngay cả những người bạn thân cũng tránh mặt.
Áp lực từ dư luận, cộng với những mâu thuẫn âm ỉ trong nhà, khiến Nam dần thay đổi. Cậu trở nên cộc cằn, hay cáu gắt, bắt đầu uống rượu nhiều hơn.
Mỗi lần say, Nam lại buông những lời trách móc, rằng tất cả là do bà Hạnh giữ cậu lại, rằng nếu không sống cùng, mọi chuyện đã không thành ra thế.
Những câu nói như dao cứa vào lòng bà, nhưng bà vẫn im lặng chịu đựng, vừa thương vừa hận.
Ngày bà Hạnh trở dạ, trời mưa tầm tã. Không ai trong xóm chịu đưa bà đi viện, chỉ có một cô y tá trẻ thương tình gọi taxi.
Đứa bé trai ra đời, khóc oe oe trong vòng tay mẹ, nhưng bà Hạnh chỉ kịp nhìn con vài phút trước khi ngất lịm.
Sức khỏe bà vốn yếu, biến chứng sau sinh khiến bà phải nằm viện nhiều tuần.
Nam không đến thăm, cũng không đón con về. Người ta bảo thấy cậu dọn đồ rời khỏi nhà bà Hạnh, đi làm ăn xa, bỏ mặc hai mẹ con.
Sự lạnh lùng ấy như nhát dao cuối cùng cắt đứt mọi hy vọng trong bà.
Những ngày sau, bà Hạnh lầm lũi một mình nuôi con, mặc cho dư luận tiếp tục giày xéo.
Ba tháng sau, tin dữ đến: Nam tử vong trong một vụ ẩu đả tại công trình xây dựng ở miền Nam.
Người ta bảo cậu bị một nhóm thợ say xỉn đánh đến chết sau khi cự cãi. Ngày nhận tin, bà Hạnh bàng hoàng, cảm giác mất mát như ngày Linh ra đi ùa về.
Dù giữa họ đã xảy ra quá nhiều chuyện sai trái, bà vẫn rơi nước mắt. Đó là người mà bà từng thương, từng tin, dù chỉ là trong một giai đoạn ngắn ngủi.
Nhiều người gọi đó là quả báo. Họ bảo, cái chết của Nam là cái giá cho việc dẫm đạp lên luân thường đạo lý.
Bà Hạnh không tranh cãi, chỉ lặng lẽ ôm con trai vào lòng. Trong đôi mắt già nua, không còn sự phản kháng, chỉ có nỗi buồn và sự cam chịu.
Bà hiểu, cuộc đời mình đã trượt dài trên một con dốc sai lầm, và nghiệp báo không chỉ đến với Nam, mà còn để lại vết sẹo không bao giờ lành trong lòng bà.
Những năm sau, bà sống lặng lẽ, tránh giao tiếp với mọi người.
Đứa con lớn lên trong sự dè bỉu của thiên hạ, nhưng bà cố gắng che chở, mong nó sẽ có một tương lai khác, không bị bóng đen quá khứ nuốt chửng.
Mỗi buổi chiều, bà thường ngồi ở hiên nhà, nhìn hoàng hôn buông xuống cánh đồng, tự hỏi nếu ngày đó mình tỉnh táo hơn, liệu mọi chuyện có khác?
Nhưng câu trả lời mãi mãi không bao giờ đến.
Bà Hạnh biết, trên đời này, có những sai lầm chỉ cần một lần là đủ để hủy hoại cả một đời người.
Và đôi khi, cái giá phải trả không chỉ đến với kẻ gây ra lỗi lầm, mà còn lan ra, ám ảnh cả những sinh linh vô tội.