Tôi đau đầu vì mẹ kế của chồng suốt ngày đòi tiền, và rồi bàng hoàng khi biết sự thật sau cuộc gặp gỡ với hàng xóm của bà.
Từ ngày về làm dâu, tôi gần như chẳng bao giờ muốn qua nhà bố chồng. Không phải tôi ghét bỏ gì, nhưng ở đó có mẹ kế của chồng, một người phụ nữ mà tôi chỉ biết qua những lời đồn thổi và vài lần chạm mặt vội vã.
Bà không sinh con, về với bố chồng tôi sau khi ông góa vợ gần mười năm, mang theo một quá khứ mà tôi hoàn toàn mù mịt.
Chồng tôi cũng rất ít khi nhắc đến bà, và mỗi lần đưa tôi về nhà anh chơi, anh đều khéo léo chọn lúc bà vắng mặt.
Ngày cưới của chúng tôi, bà xuất hiện trong chiếc áo dài màu trầm, ngồi lặng lẽ ở bàn cuối, không một nụ cười, không một lời chúc phúc.
Bà chỉ ăn vài miếng rồi lẳng lặng bỏ về, để lại sau lưng những lời xì xào của họ hàng.
"Bà ấy giữ hết tiền trong nhà, cứng lắm, chẳng ưa ai đâu," một người cô họ thì thầm.
Nghe những lời đó, cùng với ấn tượng ban đầu về một người phụ nữ lạnh lùng, tôi tự nhủ rằng tốt nhất là nên giữ khoảng cách, tránh mọi rắc rối không cần thiết.
Mối quan hệ giữa bà và chồng tôi cũng không mấy ấm áp, ít nhất là theo cảm nhận của tôi qua những cuộc điện thoại.
Giọng bà lúc nào cũng như ra lệnh: "Cuối tháng nhớ gửi tiền thuốc cho bố, đừng để thiếu." Mỗi lần nghe câu đó, tôi lại thấy gai người, một cảm giác khó chịu len lỏi.
Tôi luôn nghĩ rằng bà đang kiểm soát tài chính của bố chồng, và giờ đây còn muốn kiểm soát cả tiền bạc của vợ chồng tôi, dù chồng tôi là con trai duy nhất của ông.
Một lần, sau bữa cơm tối ở nhà chồng, lúc tôi rửa bát, chồng úp bát phụ bên cạnh, không khí có vẻ thoải mái hơn thường lệ.
Tôi lỡ miệng nói nhỏ: "Nhà mình còn bao nhiêu khoản phải lo, tháng này gửi ít lại thôi." Câu nói vừa dứt, mẹ kế ở đâu tự nhiên chạy ra, giọng the thé, gần như quát vào mặt tôi:
"Tôi nuôi bố nó chứ ai nuôi, mấy đứa chỉ việc gửi tiền, còn chăm sóc, cơm nước, ốm đau của ông ấy đều dồn vào vai tôi đây này."
Tôi chết lặng, cảm thấy như có một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt.
Câu nói đó như một lời cảnh cáo, khiến tôi nín bặt, không dám nói thêm lời nào. Từ đó, mỗi khi ở nhà chồng, tôi luôn giữ im lặng tuyệt đối về mọi chuyện liên quan đến tài chính hay việc chăm sóc ông.
Tôi chỉ biết rằng bà là một người phụ nữ khắc nghiệt, keo kiệt và có phần hống hách, dù cho những lời bà nói có phần nào đúng sự thật đi chăng nữa.
Sự xa cách giữa tôi và mẹ kế chồng ngày càng lớn, như một bức tường vô hình ngăn cách, chỉ chực chờ một biến cố nào đó để sụp đổ hoặc vững chắc hơn.
Rồi một ngày, bố chồng đột ngột nhập viện vì biến chứng của bệnh nền.
Tin tức đến bất ngờ, khiến cả gia đình hoảng loạn. Hôm đầu tiên vào thăm, tôi thấy bà ngồi trên chiếc ghế nhựa cứng ngắc, tay bưng bát cháo, vừa đút vừa quát ông:
"Ăn nhanh còn uống thuốc." Giọng bà vẫn khô khan và thiếu kiên nhẫn như mọi khi, nhưng ánh mắt bà lại lướt qua tôi một cách rất lạ.
Tôi định lại gần giúp một tay, thì bà gạt phắt tay tôi: "Về lo cơm nước cho chồng con, ở đây chật."
Máu nóng trong người tôi sôi lên, tôi cảm thấy mình bị hắt hủi, bị coi thường, nhưng chồng tôi lại khéo léo kéo tôi ra ngoài trước khi tôi kịp nói lời nào.
Vài hôm sau, tôi vào viện một mình vì chồng bận việc đột xuất. Tôi bắt gặp bà đang đứng ở quầy thanh toán viện phí, tay lục túi lấy tiền.
Tờ 500 nghìn cuối cùng, nhàu nát, bà dúi vội vào tay cô y tá, rồi quay sang tôi với vẻ hơi ngập ngừng.
"Con cho mẹ mượn ít tiền mua cháo cho ông được không?" Bà hỏi, giọng nhỏ hơn thường lệ. Tôi đưa tiền mà trong bụng cứ nghĩ: "Bà giữ hết tiền trong nhà mà giờ lại mượn?
Chắc lại giở trò gì đây." Lòng tôi đầy nghi hoặc, cảm giác khó chịu và khinh thường dâng lên không sao kìm lại được.
Đêm đó, tôi ở lại trông bố chồng. Mẹ kế nhất quyết không chịu về nhà ngủ, bà ngủ gục ngay trên chiếc ghế nhựa cứng ngắc bên cạnh giường ông.
Nửa đêm, trong không gian tĩnh mịch của bệnh viện, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng bà nói mơ. "Tiền… còn đủ không… đừng để người ta đuổi…", giọng bà run rẩy, đầy hoảng sợ, không còn vẻ kiên cường thường thấy.
Tôi bỗng thấy lạ lùng, câu nói đó cứ ám ảnh tâm trí tôi, khiến những nghi ngờ trước đây bắt đầu lung lay.
Sáng hôm sau, lúc bà về nhà tắm giặt và thay quần áo, thì có mấy người hàng xóm của bố chồng đến thăm. T
ôi ngồi tiếp chuyện, mọi người nói chuyện hăng say, và câu chuyện dần chuyển sang mẹ kế của chồng. Họ kể rằng bà từng là công nhân, chồng cũ mất sớm vì tai nạn, và bà không có con cái.
Sau này, khi lấy bố chồng tôi, bà cũng không có con riêng, nên bị các chú các bác bên nhà chồng lạnh nhạt, ghét bỏ vì nghĩ bà lấy ông chỉ vì tiền.
"Họ ghét bà ấy đến mức đến giỗ cụ còn không cho bà vào thắp hương," một bác hàng xóm thở dài kể lại.
Họ tiếp tục kể về cuộc sống của bà sau khi về làm dâu.
Bà không làm ruộng, không buôn bán, chỉ ở nhà chăm sóc bố chồng tôi. Nhưng ông lại có quá nhiều bệnh nền, tiền thuốc men, viện phí cứ như nước chảy
. Mọi người nói rằng, tiền trong tay bà thật ra toàn dồn vào lo chạy chữa cho ông, thậm chí có lần bà còn bán cả đôi vòng vàng cưới của mình để có tiền trang trải. Nghe xong, tôi thấy nghẹn đắng trong cổ họng.
Tất cả những gì tôi đã nhìn thấy bấy lâu nay, có lẽ chỉ là cách bà dựng lên một bức tường phòng thủ, để không ai có thể dẫm đạp thêm lên sự tổn thương của bà.
Hôm ông xuất viện, tôi xách đồ ra taxi. Bà đứng ở cửa, hơi ngập ngừng, rồi bảo nhỏ: "Cảm ơn con hôm trước cho mượn tiền."
Lần đầu tiên, tôi nhận ra bà là một con người đã sống quá lâu trong cô đơn và đề phòng.
Chắc hẳn, không có ai từng đối xử tử tế với bà một cách vô tư như tôi đã làm, nên bà nói với vẻ rất biết ơn, rất nhẹ nhàng. Bỗng dưng, tôi thấy thương mẹ kế của chồng, một nỗi thương cảm chân thành dâng lên.
Nhưng tôi chẳng biết phải làm gì để gần gũi và giúp đỡ bà, cảm giác lúng túng bao trùm.
Những ngày sau đó, hình ảnh bà ngồi lụi cụi bên bố chồng, hay giọng nói run rẩy trong giấc mơ cứ ám ảnh tôi.
Tôi nhớ lại những lần bà lạnh lùng gạt tay, hay cái cách bà quát mắng bố chồng tôi, nhưng giờ đây, tất cả những hành động đó đều mang một ý nghĩa khác.
Đó không phải là sự tàn nhẫn, mà là sự lo lắng, sự bất lực của một người phụ nữ phải gồng mình gánh vác mọi thứ.
Tôi tự trách mình đã quá vội vàng đánh giá bà, đã để những lời đồn thổi làm mờ mắt, không chịu tìm hiểu ngọn ngành.
Tôi bắt đầu tìm cách tiếp cận mẹ kế, một cách dè dặt và thận trọng.
Mỗi lần đến thăm bố chồng, tôi đều mua thêm những món quà nhỏ cho bà, có khi là gói bánh, khi là chai dầu gió, những thứ rất đỗi bình thường nhưng tôi hy vọng sẽ xoa dịu được phần nào sự lạnh giá trong bà.
Bà vẫn đón nhận chúng một cách im lặng, đôi khi chỉ là một cái gật đầu nhẹ hoặc một lời cảm ơn thì thầm, nhưng tôi cảm nhận được sự khác biệt trong ánh mắt bà, không còn là sự đề phòng mà là một chút ngạc nhiên pha lẫn bối rối.
Tôi cũng chủ động hơn trong việc giúp đỡ bà việc nhà.
Khi bố chồng tôi vừa xuất viện, ông còn yếu, cần được chăm sóc đặc biệt. Tôi thường xuyên qua lại, nấu nướng những món ăn bổ dưỡng, giúp bà dọn dẹp nhà cửa.
Ban đầu, bà vẫn giữ thái độ khách sáo, nhiều lần từ chối sự giúp đỡ của tôi: "Con cứ về nghỉ đi, để mẹ lo được."
Nhưng tôi vẫn kiên trì, nhẹ nhàng thuyết phục, dần dà bà cũng để tôi làm, và tôi thấy bà ít căng thẳng hơn hẳn.
Một buổi chiều nọ, khi tôi đang gọt hoa quả cho bố chồng, bà ngồi bên cạnh, bỗng nhiên thở dài.
"Ông ấy bệnh tật liên miên thế này, tôi cũng lo lắm," bà nói, giọng buồn rầu.
Đó là lần đầu tiên bà bộc lộ sự yếu đuối, sự lo lắng thật sự của mình trước mặt tôi. Tôi đặt dao xuống, nắm lấy tay bà: "Mẹ đừng lo, có vợ chồng con đây mà.
Chúng con sẽ cùng mẹ chăm sóc bố." Bàn tay bà run rẩy trong tay tôi, một cái chạm nhẹ nhưng lại mang ý nghĩa lớn lao. Tôi cảm nhận được sự ấm áp và sự tin tưởng nhỏ bé đang dần nhen nhóm giữa chúng tôi.
Chồng tôi cũng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của tôi và mẹ kế.
Anh không nói gì nhiều, nhưng tôi thấy anh thường xuyên về nhà thăm bố hơn, và không còn né tránh mẹ kế nữa.
Anh cũng bắt đầu giúp đỡ bà những việc lặt vặt trong nhà, hoặc cùng tôi đưa bố chồng đi tái khám.
Sự có mặt của anh, cùng với sự chủ động của tôi, đã tạo ra một bầu không khí ấm áp hơn trong ngôi nhà vốn dĩ luôn lạnh lẽo và đầy khoảng cách.
Gia đình nhỏ của chúng tôi, dường như, đang dần tìm thấy sự gắn kết.
Mối quan hệ giữa tôi và mẹ kế không phải thay đổi trong một sớm một chiều.
Vẫn có những lúc bà lại trở về với vẻ lạnh lùng vốn có, đôi khi là những câu nói cộc lốc quen thuộc.
Nhưng tôi hiểu rằng đó chỉ là lớp vỏ bọc mà bà đã dày công tạo dựng để bảo vệ mình. Tôi kiên nhẫn hơn, thấu hiểu hơn, và không còn để những hành động đó làm tôi nản lòng.
Tôi biết rằng, để phá vỡ bức tường mà bà đã xây dựng suốt bao năm qua, cần rất nhiều thời gian và sự chân thành.
Một lần, khi bố chồng tôi lại phải nhập viện đột xuất vì biến chứng nặng hơn.
Cả gia đình lại một lần nữa rơi vào trạng thái lo lắng tột độ. Lần này, mẹ kế dường như kiệt sức. Bà ngồi gục đầu ở hành lang bệnh viện, mái tóc bạc phơ xơ xác, đôi vai gầy gò run lên.
Tôi lại gần, đặt tay lên vai bà. "Mẹ ơi, có con đây mà," tôi nói, giọng nghẹn ngào. Bà ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy bà khóc, và tôi cảm thấy trái tim mình như thắt lại.
Đêm đó, tôi và mẹ kế thay phiên nhau túc trực bên giường bố chồng.
Trong những giây phút tĩnh lặng hiếm hoi, bà bắt đầu kể cho tôi nghe về cuộc đời mình. Bà kể về người chồng đầu tiên, người đã mất vì tai nạn lao động khi bà còn rất trẻ.
Bà kể về nỗi đau không có con, và cảm giác cô đơn cùng cực khi phải đối mặt với cuộc sống một mình.
Rồi bà kể về những định kiến, những lời lẽ cay nghiệt mà gia đình chồng cũ và thậm chí cả một số người thân bên nhà bố chồng tôi đã dành cho bà, chỉ vì bà là người phụ nữ đến sau, một người phụ nữ không con cái.
"Ai cũng nghĩ tôi đến với ông ấy vì tiền," bà nói, giọng lạc đi. "Nhưng con ơi, ông ấy là người đàn ông duy nhất không nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại hay dò xét. Ông ấy chấp nhận tôi, chăm sóc tôi khi tôi ốm đau.
Tôi chỉ muốn báo đáp ông ấy, muốn ông ấy được sống những ngày tháng cuối đời an lành." Nghe những lời tâm sự chân thật đó, tôi không thể kìm được nước mắt.
Tôi ôm lấy bà, vỗ về đôi vai gầy guộc.
Những hiểu lầm, những định kiến bấy lâu nay tan biến hết, chỉ còn lại sự cảm thông và lòng yêu thương vô bờ.
Kể từ đêm đó, mối quan hệ giữa tôi và mẹ kế hoàn toàn thay đổi. Bà không còn giữ vẻ lạnh lùng, khó gần nữa.
Bà bắt đầu tin tưởng tôi, chia sẻ với tôi mọi chuyện, từ những lo lắng về sức khỏe của bố chồng, đến những chuyện buồn vui trong cuộc sống hàng ngày.
Tôi cũng không còn gọi bà là "mẹ kế" trong lòng nữa, mà gọi bà bằng hai tiếng "mẹ" đầy thân thương và trân trọng.
Bà giống như một người mẹ thứ hai của tôi, một người mẹ đã chịu quá nhiều tổn thương nhưng vẫn kiên cường sống.
Khi bố chồng tôi dần hồi phục và được xuất viện, ông cũng nhận thấy sự thay đổi lớn trong mối quan hệ giữa vợ và con dâu.
Ông vui lắm, nụ cười hiếm hoi nở trên môi ông, khiến căn nhà thêm phần ấm áp.
Ông thường xuyên nắm tay tôi và mẹ kế, nói: "Hai mẹ con hòa thuận thế này, là phúc lớn của tôi rồi."
Những lời nói đơn giản của ông lại là niềm hạnh phúc lớn lao cho cả tôi và mẹ kế, vì chúng tôi biết rằng, chúng tôi đã tạo ra một điều tốt đẹp cho ông trong những năm tháng cuối đời.
Tôi bắt đầu chủ động đưa mẹ kế đi mua sắm, đi chợ, đi thăm họ hàng.
Bà vẫn còn ngại ngùng, nhưng tôi luôn nắm tay bà, kéo bà đi cùng. Dần dần, bà cởi mở hơn, không còn sợ sệt những ánh mắt dò xét của người khác.
Tôi cũng khéo léo kể chuyện về mẹ kế với những người thân trong gia đình, về sự hy sinh thầm lặng của bà cho bố chồng tôi, về những khó khăn bà đã trải qua.
Dần dà, những định kiến cũ cũng phai nhạt, và mọi người bắt đầu nhìn bà bằng ánh mắt khác, ánh mắt của sự thấu hiểu và tôn trọng.
Đặc biệt, các chú, các bác bên nhà chồng, những người từng ghét bỏ bà, cũng dần thay đổi thái độ. Họ bắt đầu mời bà đến các buổi giỗ chạp, các dịp sum họp gia đình.
Lần đầu tiên bà được ngồi vào mâm cỗ cùng mọi người, được thắp nén hương cho tổ tiên nhà chồng, tôi thấy mắt bà rưng rưng.
Bà không nói gì, nhưng tôi biết, đó là giây phút bà được công nhận, được hòa nhập vào gia đình mà bà đã gắn bó cả cuộc đời mình. T
ôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào cho bà.
Ngày giỗ đầu của bố chồng tôi, dù ông đã đi xa, nhưng sự mất mát đó lại càng khiến sợi dây liên kết giữa tôi và mẹ kế trở nên bền chặt hơn.
Chúng tôi cùng nhau chuẩn bị mâm cỗ, cùng nhau thắp hương tưởng nhớ ông.
Bà không còn lẻ loi một mình nữa, mà luôn có tôi bên cạnh, cùng sẻ chia những nỗi buồn và cả những kỷ niệm đẹp về bố.
Bà kể cho tôi nghe nhiều hơn về thời trẻ của bố chồng, về những câu chuyện tình yêu của ông và bà, những điều mà trước đây bà chưa bao giờ chia sẻ.
Bây giờ, nhà của bố chồng không còn là nơi tôi ngại đến nữa, mà đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi có người mẹ tôi yêu thương và kính trọng.
Mỗi cuối tuần, tôi lại đưa con sang thăm bà, bọn trẻ quấn quýt bên bà, gọi bà là "bà nội" một cách hồn nhiên. Bà cười nhiều hơn, ánh mắt bà ấm áp và dịu dàng hơn hẳn.
Đôi khi, bà còn tự tay làm những món ăn ngày xưa của mình, những món mà bà nói rằng chỉ làm cho những người bà thương yêu nhất.
Cuộc đời mẹ kế đã trải qua bao nhiêu giông bão, bao nhiêu nỗi cô đơn và định kiến. Nhưng cuối cùng, bà đã tìm thấy được sự bình yên, sự ấm áp trong vòng tay của gia đình.
Tôi biết rằng, hành trình để hiểu và yêu thương bà không hề dễ dàng, nhưng nó thực sự là một hành trình đáng giá.
Nó dạy tôi về sự thấu hiểu, lòng bao dung và sức mạnh của tình yêu thương gia đình, những giá trị mà tôi sẽ luôn trân trọng.
Mối dây vô hình giữa tôi và mẹ kế đã dần được tháo gỡ, không phải bằng những lời nói hoa mỹ hay những hành động vĩ đại, mà bằng sự chân thành, kiên nhẫn và tình yêu thương vô điều kiện.
Giờ đây, mỗi lần nhìn thấy bà, tôi không còn thấy một người phụ nữ lạnh lùng, khó tính, mà là một người mẹ hiền từ, một người bà ấm áp.
Và tôi biết, hạnh phúc đã thực sự mỉm cười với chúng tôi, một hạnh phúc giản dị mà sâu sắc trong ngôi nhà đầy ắp tiếng cười và tình thương.