Chồng mất được 5 năm, tôi đi bước nữa với Thành. Ngày cưới chính mẹ chồng cũ là người dắt tay tôi lên sân khấu trao dâu
Những cơn mưa phùn cuối thu rơi lất phất ngoài cửa sổ, như những giọt nước mắt muộn màng của trời đất.
Tôi ngồi bên bàn ăn, tay cầm tách trà nguội ngắt, nhìn ra khoảng sân nhỏ nơi những bông cúc vàng đang nở muộn.
Năm năm trôi qua kể từ ngày anh ra đi, nhưng nỗi đau vẫn còn đó, âm ỉ như một vết sẹo chưa lành hẳn.
Anh mất đột ngột trong một tai nạn giao thông, để lại tôi với một căn nhà trống trải và một trái tim vụn vỡ.
Lúc ấy, tôi chỉ mới hai mươi tám tuổi, cuộc sống dường như kết thúc trước khi kịp bắt đầu.
Mẹ chồng tôi – bà Lan – là người duy nhất ở bên tôi trong những ngày tháng tăm tối ấy.
Bà không phải là mẹ ruột, nhưng tình thương của bà dành cho tôi còn hơn cả ruột thịt.
Bà chuyển đến sống cùng tôi một thời gian, nấu những món ăn anh thích, kể những câu chuyện về thời trẻ của anh để tôi đỡ cô đơn.
“Con dâu của mẹ, con phải sống tiếp chứ,” bà thường nói, giọng run run nhưng kiên định.
Bà không bao giờ khóc trước mặt tôi, nhưng tôi biết, đêm khuya bà hay ngồi bên bàn thờ, thì thầm cầu nguyện cho con trai bà.
Chúng tôi gắn bó với nhau như hai người phụ nữ lạc lõng giữa dòng đời, chia sẻ những kỷ niệm về anh – người chồng, người con mà cả hai chúng tôi đều yêu thương tha thiết.
Thời gian trôi qua, vết thương dần khép miệng. Tôi bắt đầu đi làm trở lại, làm việc ở một công ty thiết kế nội thất. Đó là nơi tôi gặp Thành.
Anh là kiến trúc sư, cao lớn, nụ cười ấm áp như nắng mùa xuân. Ban đầu, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, trao đổi ý tưởng về những bản vẽ.
Nhưng dần dần, những buổi cà phê sau giờ làm, những cuộc trò chuyện dài về cuộc sống, đã kéo chúng tôi lại gần nhau hơn.
Thành biết về quá khứ của tôi, anh không ghen tị với hình bóng của chồng cũ, mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh không thể thay thế ai, nhưng anh muốn ở bên em, chia sẻ những ngày tháng còn lại.”
Tôi do dự rất lâu trước khi quyết định tái hôn.
Năm năm không phải là ngắn, nhưng ký ức về anh vẫn còn đó, như một bóng dáng mờ ảo trong giấc mơ. Tôi sợ mình phản bội anh, sợ mẹ chồng cũ sẽ buồn.
Nhưng bà Lan là người đầu tiên ủng hộ. Khi tôi ngập ngừng kể về Thành, bà mỉm cười, vuốt ve tay tôi: “Con ơi, cuộc đời ngắn lắm. Mẹ già rồi, mẹ chỉ mong con hạnh phúc.
Anh ấy ở trên trời cũng sẽ mừng cho con thôi.” Lời bà như một cơn gió mát xua tan những đám mây u ám trong lòng tôi. Bà thậm chí còn gặp Thành, hỏi han anh như một người mẹ thực thụ. “Chăm sóc con bé cho tốt nhé,” bà dặn dò, mắt long lanh niềm vui.
Ngày cưới đến gần, tôi chọn một buổi lễ đơn giản, chỉ mời bạn bè thân thiết và gia đình hai bên.
Thành muốn tổ chức ở một khách sạn nhỏ ven sông, nơi có view nhìn ra thành phố lung linh về đêm. Tôi đồng ý, nhưng lòng vẫn bồn chồn.
Tôi không có bố mẹ ruột nữa – họ mất từ khi tôi còn nhỏ – nên ai sẽ dắt tôi lên sân khấu? Thành gợi ý em gái anh, nhưng tôi lắc đầu. Trong thẳm sâu, tôi mong bà Lan sẽ là người ấy.
Bà là mẹ chồng cũ, nhưng với tôi, bà vẫn là mẹ. Tôi gọi điện cho bà, giọng run run: “Mẹ ơi, mẹ có thể… dắt con lên sân khấu không?” Bà im lặng một lúc, rồi cười khẽ: “Ừ, mẹ sẽ làm. Con dâu của mẹ mà.”
Sáng ngày cưới, trời trong xanh, gió heo may se lạnh. Tôi mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, không quá cầu kỳ, chỉ điểm xuyết vài bông hoa hồng nhạt.
Thành đứng ở đầu sân khấu, bộ vest đen lịch lãm, mắt anh sáng lên khi nhìn tôi.
Khách mời ngồi đầy hai bên, tiếng nhạc du dương vang vọng. Nhưng trái tim tôi đập thình thịch khi bà Lan bước vào.
Bà mặc bộ áo dài tím nhạt, mái tóc bạc búi cao, trông bà đẹp một cách dịu dàng, như một bức tranh cổ. Bà cầm tay tôi từ lối đi, bước chậm rãi lên sân khấu. Bàn tay bà ấm áp, run run, nắm chặt lấy tay tôi như sợ buông ra sẽ mất.
Khi chúng tôi đứng trước mặt Thành, bà dừng lại.
Khách mời im lặng, không khí trang nghiêm đến lạ. Bà nhìn tôi, rồi nhìn Thành, giọng bà nghẹn ngào nhưng rõ ràng: “Hôm nay, mẹ trao con gái của mẹ cho con.
Hãy yêu thương và che chở cho nó, như con trai mẹ đã từng làm.” Bà cầm tay tôi, đặt vào tay Thành. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như một dòng sông ấm áp chảy qua tim.
Thành cúi đầu, giọng anh xúc động: “Con hứa, mẹ ạ.” Bà mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má.
Nhưng bất ngờ chưa dừng lại ở đó. Bà lấy từ trong túi xách một phong bì dày, đưa cho tôi. “Đây là quà cưới của mẹ dành cho hai đứa,” bà nói, giọng bình thản nhưng đầy ý nghĩa. Tôi mở ra, tay run run.
Bên trong là giấy tờ pháp lý: một mảnh đất rộng ở ngoại ô thành phố, và quyền sở hữu hai căn hộ chung cư ở quận trung tâm. Giá trị của chúng phải lên đến hàng tỷ đồng.
Tôi ngẩn người, không tin vào mắt mình. “Mẹ… sao mẹ lại…” Tôi lắp bắp, nước mắt trào ra. Bà ôm tôi, thì thầm: “Con xứng đáng được hạnh phúc.
Đây là những gì mẹ và bố con để dành cho con trai mẹ. Giờ con trai mẹ không còn, mẹ trao cho con. Hãy dùng nó để xây dựng gia đình mới, con nhé.”
Tôi chưa từng nghĩ mình được bà yêu thương nhiều đến vậy.
Trong suốt năm năm qua, bà luôn ở bên, nhưng tôi cứ nghĩ đó chỉ là tình thương của một người mẹ mất con, tìm chỗ dựa ở con dâu. Tôi không biết rằng, trong tim bà, tôi đã trở thành con gái ruột thịt.
Bà kể, sau khi anh mất, bà đã bán một phần tài sản để đầu tư vào bất động sản, nghĩ rằng một ngày nào đó, nếu tôi tái hôn, bà sẽ tặng để tôi có nền tảng vững chắc. “Mẹ không muốn con khổ nữa,” bà nói, giọng trầm ấm.
Đêm tân hôn, nằm bên Thành, tôi không ngủ được. Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn sáng đèn, cuộc sống vẫn chảy trôi.
Tôi nghĩ về anh – chồng cũ – và tự hỏi anh có mỉm cười ở nơi xa xôi ấy không. Rồi tôi nghĩ về bà Lan, người phụ nữ đã mất con trai nhưng vẫn mở rộng vòng tay ôm ấp tôi.
Tình yêu thương của bà không phải là những lời nói suông, mà là hành động thầm lặng, là món quà bất ngờ khiến tôi nhận ra rằng, cuộc đời vẫn còn những điều đẹp đẽ giữa bao mất mát.
Từ ngày ấy, chúng tôi thường xuyên về thăm bà. Bà vẫn sống một mình trong căn nhà cũ, nhưng nụ cười bà rạng rỡ hơn.
Tôi và Thành dùng mảnh đất ấy để xây một ngôi nhà nhỏ, nơi cuối tuần cả gia đình quây quần. Hai căn chung cư, chúng tôi cho thuê, dùng tiền ấy để lo cho bà và xây dựng tương lai.
Mỗi lần nhìn bà, tôi lại thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi một người mẹ thứ hai, một tình yêu thương vượt qua mọi ranh giới máu mủ.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng đôi khi, nó ban tặng những món quà bất ngờ từ quá khứ, để ta tiếp tục bước đi với hy vọng.
Và tôi, trong hành trình mới bên Thành, luôn mang theo hình bóng của bà – người đã dắt tay tôi không chỉ lên sân khấu cưới, mà còn vào một tương lai sáng ngời.