Vợ Đẻ Xoпg 8 TҺáпg Vẫп KҺȏпg CҺo Gầп Gũι, Nửa Đȇm Tȏι Lẻп Saпg PҺòпg Rồι CҺết Lặпg KҺι CҺứпg Kιếп.
Tôi tên Hùng, 35 tuổi, sống ở Gò Vấp, TP.HCM. Tôi và vợ – Lan – cưới nhau sau gần 4 năm yêu nhau từ thời đại học.
Cả hai đều là người tỉnh lẻ, lên Sài Gòn lập nghiệp, tích góp từng đồng để xây dựng mái ấm nhỏ.
Khi Lan mang thai, tôi vui mừng khôn xiết.
Dù chưa mua được nhà, còn ở thuê, nhưng trong lòng tôi chỉ có một niềm tin: chỉ cần hai vợ chồng cùng cố gắng, thì tương lai sẽ tốt đẹp.
Lan sinh con trai đầu lòng – bé Bon – vào một đêm mưa tháng Chạp.
Tôi đứng ngoài phòng sinh mà tim đập thình thịch, miệng lẩm bẩm cầu nguyện. Khi nghe tiếng con khóc, tôi bật khóc theo. Tôi tự nhủ: từ nay sẽ sống tốt hơn, sẽ yêu vợ thương con gấp bội.
Thời gian đầu sau sinh, tôi cố gắng san sẻ mọi việc. Đi làm về, tôi giặt đồ, nấu cháo, pha sữa.
Tôi nghĩ vợ mình may mắn, vì tôi chưa từng than thở nửa lời.
Nhưng rồi… mọi thứ bắt đầu thay đổi. Lan ít nói, ít cười, luôn thẫn thờ. Tôi biết phụ nữ sau sinh dễ trầm cảm, nên càng cố nhẹ nhàng.
Nhưng có một điều khiến tôi buồn: cô ấy tránh né tôi tuyệt đối.
Tôi không phải kẻ ham muốn xác thịt mù quáng. Nhưng từ sau khi sinh – suốt 8 tháng ròng – vợ tôi không hề chạm tay, ôm ấp, hay gần gũi lấy một lần.
Tôi nhiều lần ngỏ ý nhẹ nhàng, cô chỉ quay mặt đi, viện cớ mệt, bận con, hay “chưa sẵn sàng”.
Tôi buồn nhưng vẫn cố hiểu. Dù sao, cô cũng mới sinh con, vất vả nhiều. Nhưng thời gian cứ trôi qua…
Tôi bắt đầu nghi ngờ: phải chăng cô đã thay lòng? Hay có người khác?
Tôi thấy cô hay lén dùng điện thoại trong nhà vệ sinh. Có hôm, đang ngủ cô ú ớ: “Em xin lỗi… đừng làm vậy nữa…” Tôi bắt đầu suy sụp.
Rồi đêm đó, tôi quyết định dậy lúc 2 giờ sáng, lén sang phòng con ngủ – nơi vợ tôi và bé Bon ở riêng.
Cửa chỉ khép hờ. Tôi khẽ đẩy ra… và chết lặng.
Lan đang ngồi bên giường, quay lưng lại phía cửa. Trên tay cô là một tấm hình cũ và một phong thư đã nhàu nát.
Cô không biết tôi đứng sau. Cô đang thì thầm, nghẹn ngào:
“Anh có biết không…
Em đã sai…
Người làm mẹ như em, thật tệ…
Đêm hôm đó, khi anh đi công tác… em đã ở lại nhà một mình, và người đó… hắn… đã…”
Giọng cô nấc lên, không nói hết được câu.
Tôi choáng váng. Tôi bước lại, chạm vai cô. Cô giật mình quay lại, nước mắt giàn giụa. Không kịp giấu giếm, cô đưa tôi bức thư.
Tôi run tay mở ra. Là kết quả xét nghiệm ADN.
Người viết là bác sĩ trong một trung tâm tư nhân. Dòng cuối cùng ghi rõ:
“Mối quan hệ huyết thống giữa Hùng và bé Bon: không cùng huyết thống.”
Tôi thấy tim mình vỡ vụn.
Lan quỳ xuống, ôm lấy chân tôi:
“Anh ơi… tha lỗi cho em. Đêm anh đi công tác, em bị tên hàng xóm – thằng Sang – chuốc thuốc, cưỡng bức
. Em đã không dám nói, không dám phá thai, chỉ biết im lặng… Em sợ anh sẽ bỏ em, sợ gia đình tan vỡ…
Nhưng em yêu anh thật lòng… Em đã định thú nhận từ lâu, nhưng không đủ can đảm…”
Tôi không thể nói gì. Chỉ biết đứng đó, nước mắt rơi không kiểm soát.
Suốt mấy ngày sau, tôi như người mất hồn. Nhưng rồi, mỗi lần nhìn bé Bon – đứa bé tôi từng bế ẵm, từng ru ngủ – tôi lại đau.
Không phải vì nó không mang dòng máu tôi, mà vì tôi yêu nó… như một phần máu thịt.
Tôi quyết định không bỏ Lan. Không phải vì yếu đuối, mà vì tôi thấy cô xứng đáng được tha thứ.
Cô đã chịu đựng một mình, sống trong ám ảnh suốt 8 tháng trời, vẫn cố làm vợ, làm mẹ tốt.
Tôi kể ra câu chuyện này không để nhận lấy thương hại hay bênh vực.
Tôi chỉ muốn nhắn nhủ: cuộc sống không bao giờ trọn vẹn. Nhưng nếu tình yêu đủ lớn, lòng tin đủ mạnh, thì vẫn có thể bước tiếp.