Chồng tôi mua cho nh â n t ì nh 1 căn hộ ngay dưới tầng của vợ chồng, chung sống suốt 4 năm, mẹ chồng biết mà không hề nói cho tôi
Một buổi chiều, khi đang ngồi ở ban công tưới cây, tôi bất chợt nhìn thấy chồng từ tầng dưới đi lên.
Anh ấy bước ra từ căn hộ lạ, với dáng vẻ quen thuộc như thể chính nhà mình. Tôi thoáng ngạc nhiên nhưng nghĩ có lẽ anh qua thăm bạn bè hay đối tác.
Vài hôm sau, lại đúng giờ ấy, tôi lại thấy chồng từ căn hộ đó đi ra. Lần này, tay anh còn cầm túi đồ ăn, nét mặt đầy sự ân cần, vui vẻ — thứ cảm xúc mà đã rất lâu rồi tôi không còn thấy khi anh đối diện với mình.
Trong tôi bắt đầu trỗi dậy một nỗi nghi ngờ âm ỉ.
Tôi âm thầm tìm hiểu. Người bảo vệ ban đầu chần chừ, nhưng sau cùng buột miệng:
“Anh nhà hay ghé căn hộ 904 lắm, ở đó có cô gái trẻ thuê đã mấy năm nay.”
Cả người tôi lạnh toát. Căn hộ 904 chính là ngay dưới tầng của tôi. Tim tôi đập thình thịch, như muốn xé lồng ngực.
Tôi không dám tin — chẳng lẽ suốt 4 năm qua, chồng tôi sống song song với một người đàn bà khác, ngay dưới chân mình, còn tôi thì vô tư bước qua mỗi ngày, chẳng hay biết gì?
Tối đó, tôi lấy cớ xuống gửi nhầm bưu phẩm, bấm chuông căn hộ 904. Cửa mở ra, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp đứng trước mặt tôi, ánh mắt thoáng giật mình khi nhìn thấy tôi.
Phía sau lưng cô, tôi thấy rõ bóng dáng chồng mình đang ngồi trên sofa, đôi dép quen thuộc của anh đặt ngay ngắn dưới sàn.
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như sụp đổ. Anh luống cuống đứng dậy, miệng lắp bắp:
“Em… nghe anh giải thích…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng run rẩy nhưng đầy căm hận:
“Giải thích ư? Suốt 4 năm trời, ngay dưới nhà này, anh đã sống như thế nào? Tôi là vợ hợp pháp, hay chỉ là cái bóng để anh che giấu tội lỗi?”
Căn hộ nhỏ im phăng phắc. Cô nhân tình cúi gằm mặt, còn chồng tôi mồ hôi túa ra, không dám nhìn thẳng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết hôn nhân của mình đã chấm dứt, bởi sự phản bội này đâu còn chỗ cho tha thứ.
Tôi bỏ về căn hộ của mình, đóng sập cửa như muốn cắt đứt mọi sợi dây liên kết cuối cùng. Đêm ấy, chồng không dám về. Điện thoại tôi reo liên tục, nhưng tôi không bắt máy.
Sáng hôm sau, khi tôi còn đang thu dọn đồ đạc, mẹ chồng bất ngờ xuất hiện. Bà bước vào với vẻ mặt nặng nề:
“Con định làm ầm ĩ chuyện này thật à? Đàn ông ai chẳng có lúc say nắng. Thằng Tùng nó vẫn yêu vợ, thương con, nó mua nhà cho cô kia cũng chỉ để qua lại kín đáo, tránh điều tiếng bên ngoài.
Con làm lớn chuyện lên thì cả gia đình này mất mặt.”
Tôi nghẹn ứ, hỏi lại:
“Mẹ… mẹ biết hết từ trước ạ?”
Ánh mắt bà tránh đi, giọng nhỏ lại:
“Mẹ không muốn nói dối con. Nó làm từ bốn năm nay rồi, mẹ khuyên cũng không được.
Thôi thì, đàn bà khôn là biết nhắm mắt cho qua, miễn sao giữ được mái ấm.”
Tôi bật cười, nhưng là tiếng cười chua chát đến tận cùng. Hóa ra, cả thế giới này đều bắt tay nhau để che giấu tôi — từ chồng, đến mẹ chồng.
Chỉ có tôi là kẻ mù lòa, vô tình sống ngay trên cái ổ phản bội suốt mấy năm trời.
Buổi tối, tôi ngồi đối diện chồng. Anh ta quỳ xuống, nắm lấy tay tôi:
“Anh xin lỗi. Anh sẽ chấm dứt với cô ấy, bán căn hộ kia đi. Xin em nghĩ đến các con, nghĩ đến gia đình mà tha cho anh một lần.”
Tôi nhìn vào đôi mắt từng khiến tôi tin tưởng suốt cả thanh xuân, nhưng giờ đây chỉ thấy một vực sâu dối trá. Tôi lạnh lùng nói:
“Anh không phải lo. Tôi sẽ để anh tự do. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần ra tòa. Tôi sẽ giành quyền nuôi con, và cả tài sản này, anh đừng mong dễ dàng thoát.”
Câu nói ấy như nhát dao cuối cùng, chém đứt mối hôn nhân mục ruỗng.
Chồng tôi sững sờ, còn mẹ chồng chết lặng. Cả hai có lẽ chưa từng nghĩ người đàn bà nhu mì như tôi lại có ngày đứng dậy, đủ mạnh mẽ để cắt bỏ tất cả.