Tôi phát hiện ra lý do thật sự mẹ đ ẻ không bao giờ sang nhà chồng tôi chơi, hóa ra giữa bà và chồng tôi đang giấu kín một bí mật mà tôi không hề biết
Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao từ ngày tôi lấy chồng đến nay, đã hơn hai năm, mẹ tôi chưa một lần sang nhà chồng chơi. Mỗi lần tôi rủ, bà đều tìm lý do thoái thác: nào là bận đi chợ, bận thắp hương, rồi mệt mỏi, không tiện đường… Tôi nghĩ chắc bà ngại va chạm mẹ chồng tôi, nên cũng chẳng để tâm.
Nhưng tối hôm ấy, khi chồng tôi đi tắm, điện thoại anh rung liên tục. Linh cảm mách bảo, tôi cầm lên thì thấy loạt tin nhắn đến từ một số lưu tên giản dị: Mẹ. Tôi thoáng giật mình – “mẹ” ở đây đâu phải mẹ chồng, vì anh lưu tên bà là “Mẹ H.”. Tôi mở ra xem, và tim như bị ai bóp nghẹt.
Trên màn hình là những tin nhắn giữa mẹ đẻ tôi và chồng tôi.
“Con à, mẹ xin con đừng bao giờ để nó biết chuyện ngày xưa. Mẹ không còn mặt mũi nào nhìn con bé nếu nó biết sự thật.”
“Mẹ cứ yên tâm, con hứa sẽ không nói. Nhưng mẹ đừng lo lắng quá, tay mẹ run thế lại sinh bệnh mất.”
“Ừ, mẹ run lắm, mỗi lần nghĩ đến là tim đập loạn cả lên. Chỉ mong bí mật này chôn vùi mãi.”
Tôi đọc đi đọc lại, mắt nhòe đi, tay lạnh toát. Bí mật gì? Vì sao mẹ tôi phải cầu xin chồng tôi giữ kín? Và tại sao chính chồng tôi, chứ không phải tôi – đứa con ruột thịt – lại là người cùng bà chia sẻ gánh nặng ấy?
Cả người tôi run rẩy, đứng không vững. Trong đầu vang lên hàng loạt giả thuyết kinh hoàng: liệu có phải chuyện liên quan đến thân phận của tôi? Hay là một chuyện gì giữa mẹ và gia đình chồng?
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn róc rách, còn tôi thì ngồi chết lặng với chiếc điện thoại trên tay. Bàn tay tôi cũng run bần bật như thể truyền từ mẹ sang. Tôi biết, từ giây phút này, cuộc hôn nhân và cả cuộc đời tôi sẽ không bao giờ còn yên ổn nữa.
Tối hôm ấy, tôi ngồi bất động đến khi chồng tắm xong bước ra. Anh thấy tôi cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt, thì khựng lại. Cả hai nhìn nhau, trong không khí như có lưỡi dao vô hình căng thẳng đến ngạt thở.
Tôi hỏi, giọng run run:
“Chuyện gì… mà anh và mẹ tôi phải giấu tôi? Bí mật gì?”
Chồng tôi sững người, rồi vội bước đến giằng lại điện thoại, nhưng tôi đã đọc đủ để linh hồn mình tan vỡ. Tôi gào lên:
“Nói đi! Đừng nghĩ tôi ngu ngốc mãi như thế được! Tại sao mẹ tôi không bao giờ sang nhà này? Tại sao bà phải van xin anh giấu giếm?”
Anh siết chặt vai tôi, gương mặt phức tạp, vừa thương hại vừa bối rối:
“Em bình tĩnh… Chuyện này… thật sự anh không có quyền nói.”
Câu nói đó như mồi lửa đốt cháy mọi kiên nhẫn trong tôi. Tôi lập tức gọi cho mẹ, tay run rẩy đến mức suýt làm rơi điện thoại. Khi bà nghe máy, giọng tôi nghẹn lại:
“Mẹ… rốt cuộc chuyện là gì? Con cần mẹ nói ngay bây giờ. Con không chịu nổi nữa…”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu. Tôi còn nghe rõ tiếng mẹ thở dồn dập, giống như đang cố kìm nén một cơn hoảng loạn. Rồi cuối cùng, giọng bà bật ra, lạc đi:
“Con ạ… mẹ xin lỗi. Thật ra… con không phải con ruột của mẹ.”
Toàn thân tôi đông cứng. Tai ù đi, tim nện thình thịch đến mức tôi ngã phịch xuống ghế. Tôi lắp bắp:
“Mẹ… nói gì cơ? Không phải… con của mẹ? Thế thì… con là ai?”
Mẹ khóc nghẹn, nức nở:
“Năm đó… mẹ bị mất đứa con gái đầu lòng khi mới sinh. Lúc ấy, một người họ hàng xa mang đến cho mẹ một bé gái đỏ hỏn, bỏ trong chiếc khăn cũ. Người đó bảo bố mẹ ruột con không có khả năng nuôi dưỡng, cầu xin mẹ nhận nuôi. Mẹ đã coi con như máu mủ suốt mấy chục năm nay, nhưng… nhưng thân phận thật của con, mẹ không dám nói… mẹ sợ mất con… sợ con hận mẹ…”
Điện thoại trên tay tôi rơi xuống đất, vỡ nát màn hình. Nước mắt tôi chảy như mưa. Bên cạnh, chồng tôi chỉ biết ôm lấy tôi, thì thầm:
“Anh đã biết từ lâu… nhưng anh không dám nói, vì mẹ sợ em sẽ gục ngã.”
Trái tim tôi nhói đau đến mức khó thở. Thì ra cả thế giới này đều biết, chỉ riêng tôi là kẻ u mê, sống trong một lời nói dối suốt bao năm.
Suốt đêm hôm đó, tôi không ngủ. Trong đầu hỗn loạn, hết quay cuồng vì lời mẹ, lại nghẹn uất bởi sự im lặng của chồng. Tôi thấy mình như bị lạc giữa một cơn ác mộng, không tìm thấy lối ra.
Sáng hôm sau, tôi trở về nhà mẹ đẻ. Bà vừa nhìn thấy tôi đã òa khóc, nhưng tôi gạt tay bà ra, gằn giọng:
“Nếu mẹ đã coi con như máu mủ, thì sao lại giấu? Nếu mẹ thương con, thì hãy nói nốt sự thật đi. Bố mẹ ruột của con là ai?”
Mẹ cúi gằm mặt, nước mắt nhỏ tong tong xuống nền gạch. Bà im lặng rất lâu, rồi thì thào:
“Mẹ sợ lắm… bởi cha ruột của con… chính là bố chồng con bây giờ.”
Toàn thân tôi như bị sét đánh. Tôi chết lặng, ngã khụy xuống nền nhà. Tai tôi ù đặc, tim đập dồn dập như muốn nổ tung lồng ngực.
Mẹ khóc nấc, run rẩy nắm tay tôi:
“Năm xưa, mẹ bị lừa dối, và con chính là kết quả. Mẹ đã định chôn vùi bí mật này suốt đời, không ngờ trớ trêu đến mức… con lại yêu và lấy chính con trai ông ấy.”
Tôi há miệng mà không thể phát ra tiếng. Trước mắt tôi, tất cả sụp đổ. Chồng tôi… người tôi yêu tha thiết… hóa ra lại là anh cùng cha khác mẹ của tôi?
Trong đầu tôi quay cuồng, từng mảnh ký ức gắn bó với chồng giờ biến thành dao nhọn, cắm thẳng vào tim. Tôi gào lên, nắm tóc mình:
“Trời ơi… sao số phận lại trớ trêu thế này?!”
Đúng lúc ấy, cửa bật mở. Chồng tôi xuất hiện, sắc mặt trắng bệch. Anh đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt đau đớn nhìn tôi. Hóa ra, anh đã nghe hết mọi chuyện.
Không gian như vỡ vụn trong khoảnh khắc.