Đưa vợ đi khám bệnh, vợ vừa vào x é t nghiệm nước tiểu, bác sĩ ghé s á t tai tôi thì thầm: “Gọi 113 ngay
Đưa vợ đi khá/m b/ệnh, vợ vừa vào xé//t nghi//ệm nư/ớc tiể/u, bác sĩ ghé sát tai tôi thì thầm: “Gọi 113 ngay”
Hôm ấy, sáng cuối tuần, tôi đưa vợ đi bệnh viện.
Cô ấy mấy ngày nay hay chóng mặt, da xanh xao, người gầy rộc đi trông thấy.
Tôi gặng hỏi nhiều lần nhưng vợ chỉ nói: “Chắc do thiếu ngủ thôi.” Trong lòng tôi dấy lên linh cảm bất an, nên nhất quyết đưa vợ đến bệnh viện kiểm tra.
Bệnh viện sáng hôm đó đông nghịt, người chen chúc làm thủ tục khám.
Vợ tôi được chỉ định làm xét nghiệm máu và nước tiểu.
Khi cô ấy bước vào phòng xét nghiệm, tôi ngồi chờ bên ngoài.
Tim tôi đập liên hồi, chẳng hiểu vì sao hôm nay mình lại căng thẳng đến thế.
Khoảng mười phút sau, bác sĩ trực – một người đàn ông trung niên với gương mặt điềm đạm – bước ra gọi tôi.
Tôi đứng dậy vội vàng, nghĩ rằng chắc bác sĩ cần hỏi thêm về tiền sử bệnh của vợ.
Nhưng bất ngờ, ông tiến sát lại, hạ giọng thì thầm ngay bên tai tôi:
“Anh… gọi 113 ngay đi.”
Tôi chết lặng. Trong đầu tôi nổ tung hàng ngàn câu hỏi. Gọi 113 ư? Nghĩa là chuyện này không đơn giản là bệnh tật. Tôi lắp bắp hỏi:
“Bác sĩ… chuyện gì xảy ra vậy?”
Ánh mắt ông nghiêm nghị:
“Anh cứ bình tĩnh. Vợ anh hiện giờ an toàn, nhưng kết quả kiểm tra và dấu hiệu trên cơ thể cô ấy khiến chúng tôi nghi ngờ… cô ấy đang bị ai đó hãm hại trong một thời gian dài. Việc này liên quan đến pháp luật.
Chúng tôi không thể để cô ấy rời khỏi đây trước khi công an đến.”
Nghe đến đó, hai chân tôi như muốn khuỵu xuống.
Trái tim tôi nhói buốt, trong đầu chỉ còn một mớ hỗn độn. Người hãm hại ư? Tại sao vợ tôi lại rơi vào tình cảnh đó mà tôi không hề hay biết?
Bác sĩ đặt tay lên vai tôi, nói khẽ:
“Anh là chồng, nhưng để bảo vệ cô ấy, anh phải thật bình tĩnh.
Đừng để lộ cho vợ biết ngay lúc này. Chúng tôi cần thêm thời gian chờ cơ quan chức năng đến làm việc.”
Tôi run run lấy điện thoại gọi 113. Giọng tôi lạc đi khi trình bày ngắn gọn sự việc theo lời bác sĩ.
Tổng đài viên trấn an tôi: “Anh bình tĩnh, lực lượng sẽ tới ngay.”
Khoảng mười phút sau, hai cảnh sát xuất hiện. Họ vào phòng riêng cùng bác sĩ và yêu cầu tôi ngồi chờ ngoài hành lang.
Tôi nhìn cánh cửa khép chặt, lòng nóng như lửa đốt. Hàng trăm ý nghĩ chạy qua đầu – ai có thể làm hại vợ tôi? Tại sao tôi lại mù mờ đến vậy?
Cuối cùng, cảnh sát ra hiệu cho tôi vào. Vợ tôi ngồi đó, gương mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn nước.
Cô ấy tránh ánh nhìn của tôi. Bác sĩ thở dài, rồi nhẹ nhàng giải thích:
“Khi làm xét nghiệm và kiểm tra sơ bộ, chúng tôi phát hiện cơ thể chị ấy có nhiều dấu hiệu bất thường – không phải bệnh lý thông thường. Đây là hệ quả của việc bị đầu độc kéo dài bằng một loại chất nguy hại. Chính vì thế tôi phải nhắc anh gọi ngay 113.”
Tôi chết lặng. Đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại một cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng. Tôi nhìn vợ, bàn tay run run nắm lấy tay cô:
“Em… là ai đã làm vậy với em?”
Vợ tôi bật khóc nức nở. Trong tiếng nấc nghẹn, cô kể: “Em cũng không biết rõ.
Nhưng dạo gần đây, mỗi lần em uống cốc nước để sẵn trong bếp, em lại cảm thấy chóng mặt, buồn nôn.
Em cứ nghĩ mình làm việc quá sức. Em không dám nói với anh vì sợ anh lo. Em không ngờ…”
Nghe đến đó, nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi vừa thương, vừa giận bản thân mình.
Người đầu gối tay ấp với tôi hàng ngày đang chịu đựng đau đớn, nguy hiểm, vậy mà tôi không hề hay biết.
Cảnh sát lập tức ghi nhận thông tin, yêu cầu niêm phong một số đồ dùng tại nhà để phục vụ điều tra.
Từ khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng mạng sống vợ mình vừa được cứu nhờ sự cảnh giác và trách nhiệm của bác sĩ.
Nếu không có lời thì thầm ấy, có lẽ tôi đã chẳng bao giờ phát hiện ra sự thật. Tôi nắm chặt tay vợ, khẽ nói: “Em yên tâm, có anh ở đây.
Anh sẽ không để ai làm hại em nữa.”
Những ngày sau, bệnh viện tiến hành điều trị giải độc cho vợ tôi. Cô ấy yếu đi nhiều, nhưng ánh mắt đã dần sáng trở lại.
Cơ quan chức năng cũng khẩn trương điều tra. Tôi sống trong những đêm trắng, vừa lo cho sức khỏe vợ, vừa mong kẻ thủ ác sớm bị đưa ra ánh sáng.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi nhận ra một điều: chúng ta thường nghĩ mọi chuyện trong gia đình đều bình yên, nhưng đôi khi hiểm nguy có thể rình rập ngay trong chính ngôi nhà mình.
Nếu hôm đó tôi không cứng rắn đưa vợ đi khám, nếu bác sĩ không tinh ý phát hiện, có lẽ gia đình tôi đã rơi vào bi kịch.
Đêm nọ, khi tôi ngồi bên giường bệnh, vợ nắm tay tôi, đôi mắt rưng rưng:
“Cảm ơn anh… Nếu không có anh, chắc em đã…”
Tôi nghẹn ngào ôm cô vào lòng:
“Không, là bác sĩ đã cứu em. Nhưng quan trọng hơn, từ giờ, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng một mình nữa.”
Trong căn phòng trắng muốt của bệnh viện, tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đặn, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Dù phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng tôi tin, chỉ cần hai vợ chồng nắm tay nhau, sẽ không có gì có thể quật ngã được chúng tôi.