Ly h ô n 5 tháng, tôi dẫn bạn gái mới về ra mắt vợ cũ để trêu ngươi, ai ng-ờ cửa vừa mở, tôi mới là người phải h ó a đá...
L/y h/ôn 5 tháng, tôi dẫn bạn gái mới về ra mắt vợ cũ để tr/êu ng/ươi, ai ngờ cửa vừa mở, tôi mới là người phải h/óa đ/á…
Tôi tên Quân, 35 tuổi, và vừa ly hôn vợ – Thảo – cách đây đúng 5 tháng.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi kéo dài 6 năm, rồi đổ vỡ vì những mâu thuẫn nhỏ nhưng tích tụ thành khoảng cách không thể hàn gắn.
Ngày ra tòa, tôi bước đi nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình đã thoát khỏi cuộc sống “ngột ngạt” ấy.
Chỉ vài tuần sau, tôi quen Huyền – một cô gái trẻ hơn tôi 7 tuổi, xinh đẹp, khéo ăn nói. Sự xuất hiện của Huyền khiến tôi thấy mình như được hồi sinh, được sống lại cảm giác của thời trai trẻ.
Và rồi, trong một phút bốc đồng, tôi nảy ra ý định sẽ đưa Huyền đến gặp Thảo, để chứng minh rằng tôi đã có “cuộc sống mới” hạnh phúc hơn.
Ngày hôm đó, trời cuối thu se lạnh. Tôi ăn mặc chỉnh tề, lái xe chở Huyền đến căn nhà cũ – nơi Thảo đang sống. Huyền hơi ngại, hỏi nhỏ:
– Anh chắc là nên làm vậy không? Em thấy… hơi kỳ.
Tôi cười khẩy:
– Kỳ gì chứ? Anh chỉ muốn cho cô ấy thấy, mất anh là mất cả thế giới.
Chúng tôi dừng xe trước cổng. Tim tôi đập nhanh, không phải vì hồi hộp, mà là vì sự hả hê len lỏi. Tôi bấm chuông.
Từ trong nhà, tiếng bước chân quen thuộc vọng ra. Cánh cửa mở… và khoảnh khắc ấy, tôi đứng chết lặng.
Người mở cửa không phải Thảo một mình. Bên cạnh cô là một bé gái khoảng 4 tuổi, đang bám lấy váy mẹ, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn tôi.
Nhưng điều khiến tôi như bị ai đấm thẳng vào ngực là… phía sau họ, một người đàn ông cao lớn, ăn mặc giản dị nhưng ánh mắt ấm áp, đang đặt tay lên vai Thảo một cách tự nhiên như thể họ đã ở bên nhau từ lâu.
– Anh… đến đây làm gì? – Thảo hỏi, giọng bình thản, không chút bối rối.
Tôi lắp bắp:
– Đây… đây là…?
Người đàn ông kia bước lên, chìa tay ra:
– Tôi là Minh, chồng sắp cưới của Thảo. Còn bé này là con gái tôi, bây giờ cũng xem Thảo như mẹ.
Tôi cảm giác mặt mình nóng bừng. Câu “chồng sắp cưới” vang lên như nhát dao cắt đôi lòng tự ái.
Tôi cố gượng cười, nhưng mọi từ ngữ định nói ra đều nghẹn lại.
Huyền đứng bên cạnh, rõ ràng cũng bất ngờ. Cô khẽ kéo tay tôi ra hiệu quay lại, nhưng tôi vẫn đứng yên như bị đóng đinh xuống sàn.
Tôi không thể tin được – người phụ nữ mà tôi từng nghĩ là yếu đuối, sẽ khổ sở sau ly hôn – giờ đây lại trông rạng rỡ và bình yên đến vậy.
Thảo nói tiếp, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ để tôi nghe rõ:
– Quân, anh không cần phải chứng minh gì đâu.
Chúng ta đều có cuộc sống mới, và em chúc anh hạnh phúc.
Nói rồi, cô quay sang bế bé gái, nở nụ cười ấm áp với Minh.
Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra – cô ấy đã hoàn toàn bước ra khỏi quá khứ, còn tôi thì vẫn mắc kẹt trong cái tôi và sự tự mãn của chính mình.
Tôi quay đi, bàn tay nắm chặt, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả – không phải là ghen tuông, mà là trống rỗng.
Trên đường về, Huyền im lặng, còn tôi thì chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, từng nhịp nặng nề.
Tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc. Trong đầu cứ hiện lên ánh mắt bình thản của Thảo, nụ cười của cô khi đứng cạnh người đàn ông mới.
Tôi hiểu ra một điều – hạnh phúc không phải để “trêu ngươi” ai đó, mà để ta trân trọng và giữ gìn khi còn có thể.
Và tôi đã đánh mất điều đó, mãi mãi.