Mẹ đơn thân cho ông lão trú nhờ mưa bão, 7 giờ sau, cô h-ốt h-oảng khi xe cảnh sát dừng trước cửa nhà..
Mẹ đ/ơn th/ân cho ông lão trú nhờ mưa bão, 7 giờ sau, cô h/ốt hoả/ng khi xe cảnh sát dừng trước cửa nhà…
Hôm ấy, mưa lớn kéo dài suốt từ chiều. Bầu trời tối sầm, gió rít từng cơn khiến những cánh cửa rung lên bần bật. Lan – một bà mẹ đơn thân 32 tuổi – đang vội vã dọn dẹp gian bếp sau bữa tối.
Con trai cô, bé Nam 7 tuổi, đang ngồi ở phòng khách xem sách tô màu.
Tiếng mưa dội mạnh xuống mái tôn khiến cả căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô như bị bao phủ bởi một bức màn âm u.
Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên, xen lẫn tiếng gió hú. Lan thoáng giật mình. Giờ này, trời mưa bão thế này, ai lại đến?
Cô mở hé cửa, và trước mặt là một ông lão khoảng hơn 70 tuổi, áo mưa sũng nước, tay run run ôm chiếc túi vải.
Ông khẽ nói, giọng lạc đi vì lạnh:
– Cô… cô cho tôi trú nhờ một lát được không? Trời mưa to quá, tôi không thể đi tiếp.
Nhìn gương mặt hốc hác, mái tóc bạc lòa xòa, đôi mắt mỏi mệt của ông, Lan chợt thấy xót xa.
Từng là người phải lang thang tìm việc, cô hiểu cảm giác bị bỏ mặc giữa thời tiết khắc nghiệt.
Không suy nghĩ nhiều, cô mở rộng cửa:
– Vào đi ông, ngoài trời thế này nguy hiểm lắm.
Cô lấy cho ông lão một chiếc khăn khô, pha ly trà nóng, rồi đưa một bộ quần áo cũ của cha mình để ông thay.
Ông lão cảm ơn rối rít, ngồi im lặng ở góc bàn, vừa uống trà vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa vẫn xối xả.
Bão càng lúc càng mạnh. Điện trong khu phố chập chờn rồi tắt hẳn.
Trong ánh sáng leo lét của cây đèn pin, Lan dỗ con ngủ, còn ông lão ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm trôi qua chậm chạp. Khoảng 2 giờ sáng, mưa bắt đầu ngớt.
Ông lão nói mình sẽ ở lại tới sáng rồi rời đi.
Lan gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn khi trong nhà không còn im ắng đến rợn người.
Sáng hôm sau, khi Lan vừa cho Nam ăn sáng xong thì tiếng còi hụ của xe cảnh sát vang lên ngay trước cửa nhà.
Cô giật bắn mình, vội ra mở cửa. Ba cảnh sát bước vào, một người hỏi:
– Thưa chị, tối qua chị có cho ai lạ mặt trú nhờ không?
Lan bối rối:
– Có… là một ông lão khoảng bảy mươi, trông khá yếu… nhưng sao vậy ạ?
Viên cảnh sát trao đổi ánh mắt nghiêm trọng với đồng nghiệp, rồi mở radio gọi ai đó.
Một lúc sau, hai cảnh sát dìu ông lão từ phòng khách ra. Lan ngỡ ngàng:
– Chuyện gì đang xảy ra thế?
Một cảnh sát giải thích:
– Ông ấy bị lạc khỏi nhóm cứu trợ khi bão tới.
Người nhà và đội tìm kiếm đã tìm suốt đêm, lo lắng ông gặp chuyện.
May là chị cho ông trú, nếu không thì ông đã bị kiệt sức ngoài đường.
Lan thở phào, bàn tay vẫn run nhẹ. Cô quay sang, thấy ông lão mỉm cười hiền hậu:
– Cảm ơn cô… nếu không có cô, chắc tôi không qua nổi đêm qua.
Một cảnh sát trẻ thêm vào:
– Chị đã giúp cứu một mạng người. Gia đình ông rất biết ơn.
Khi xe cảnh sát chở ông rời đi, Lan đứng trước hiên, nhìn theo mà lòng chợt ấm lạ.
Mưa đã tạnh hẳn, những tia nắng đầu tiên len qua tầng mây xám.
Nam chạy ra ôm mẹ, ngước đôi mắt sáng:
– Mẹ ơi, mẹ giống siêu anh hùng trong truyện con đọc đó!
Lan bật cười, xoa đầu con. Cô biết, cuộc sống của một bà mẹ đơn thân vốn nhiều vất vả, nhưng những việc nhỏ bé xuất phát từ lòng tốt vẫn có thể tạo nên sự khác biệt lớn.
Chiều hôm ấy, điện thoại cô reo. Giọng một người phụ nữ vang lên đầy xúc động:
– Chị Lan phải không? Tôi là con gái của ba tôi – ông cụ sáng nay. Cảm ơn chị đã cứu ông. Chúng tôi muốn mời mẹ con chị đến nhà ăn tối để cảm ơn.
Lan hơi ngập ngừng, nhưng rồi nhận lời. Cô hiểu, bữa tối ấy không chỉ là lời cảm ơn, mà còn là một kỷ niệm ấm áp mà cô và con trai sẽ nhớ mãi – kỷ niệm về một đêm mưa bão, khi lòng tốt đã đưa con người xích lại gần nhau hơn.