Chồng đòi lại hơn 900 triệu sính lễ vì vợ từ chối "động phòng" gần 1 năm sau ngày cưới.
Đám cưới của Mai và Quân diễn ra đẹp như mơ. Mai, trong chiếc váy trắng tinh khôi, đứng cạnh Quân, người đàn ông lịch lãm và thành đạt mà cô yêu thương.
Khắp sảnh tiệc tràn ngập tiếng cười nói, những lời chúc phúc và ánh đèn lung linh.
Quân đã chuẩn bị một sính lễ hậu hĩnh, hơn 900 triệu đồng, thể hiện sự trân trọng và tấm lòng muốn mang đến cho Mai một cuộc sống sung túc.
Mai cảm động vô cùng, nhưng sâu thẳm trong tim, một nỗi lo âu thầm kín vẫn đè nặng.
Cô nhìn Quân, ánh mắt pha lẫn tình yêu, biết ơn và một nỗi sợ hãi không tên.
Những ngày đầu sau đám cưới trôi qua êm đềm như một giấc mộng.
Quân là một người chồng chu đáo, luôn quan tâm Mai từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Anh thường xuyên chuẩn bị bữa sáng, nhắc nhở cô uống thuốc khi trái gió trở trời, và luôn kiên nhẫn lắng nghe mọi câu chuyện cô kể.
Mai cảm thấy mình thật may mắn khi có một người chồng như anh.
Tuy nhiên, mỗi khi đêm xuống, khi cả hai về phòng ngủ, một bức tường vô hình lại dựng lên giữa họ.
Mai luôn tìm cách né tránh những cử chỉ thân mật của Quân, viện đủ lý do từ mệt mỏi, đau đầu đến công việc căng thẳng.
Quân, ban đầu còn thấu hiểu và nhẫn nại, dần cảm thấy bối rối và hụt hẫng.
Anh tự hỏi liệu mình có làm điều gì sai, hay Mai không yêu anh đủ nhiều. Những đêm trằn trọc, anh nhìn Mai đang say ngủ bên cạnh, lòng nặng trĩu.
Anh cố gắng trò chuyện với cô vào ban ngày, nhưng Mai luôn lảng tránh chủ đề nhạy cảm này.
Cô nói yêu anh, nhưng lại né tránh mọi sự gần gũi về thể xác, điều mà một người đàn ông bình thường mong đợi từ vợ mình.
Quân cảm thấy mình như đang sống trong một cuộc hôn nhân chỉ có vỏ bọc.
Tháng thứ ba, rồi tháng thứ sáu trôi qua. Sự xa cách giữa họ ngày càng lớn.
Quân không còn là người đàn ông vui vẻ, hóm hỉnh ngày nào. Anh trở nên trầm lặng hơn, ánh mắt thường xuyên đượm vẻ ưu tư.
Mai nhận ra sự thay đổi của chồng, cô đau lòng nhưng không thể vượt qua được nỗi sợ hãi ẩn sâu bên trong mình.
Cô cố gắng bù đắp bằng cách chăm sóc anh chu đáo hơn, nấu những món ăn anh thích, nhưng tất cả chỉ như những hạt mưa rơi trên sa mạc khô cằn.
Nỗi sợ hãi của Mai không phải là sự từ chối tình cảm, mà là một bóng ma quá khứ ám ảnh, khiến cô không thể trao trọn vẹn bản thân mình.
Mỗi khi Quân tìm cách chạm vào cô, dù chỉ là một cái nắm tay hay một cái ôm nhẹ nhàng, Mai lại rụt rè, cơ thể cô căng cứng, trái tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô sợ hãi cái khoảnh khắc mọi rào cản sẽ sụp đổ, cái khoảnh khắc mà cô buộc phải đối mặt với những vết sẹo sâu thẳm trong tâm hồn. Mai biết mình đang làm Quân đau khổ, nhưng nỗi sợ ấy lớn hơn cả tình yêu và sự mặc cảm tội lỗi.
Cô thường lén nhìn chồng vào ban đêm, thấy anh quay lưng về phía mình, ánh mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗi chua xót dâng trào.
Gần một năm hôn nhân, cuộc sống vợ chồng của Quân và Mai vẫn chỉ dừng lại ở sự chung nhà, chung giường nhưng không chung chăn gối.
Quân không thể chịu đựng thêm được nữa. Một buổi tối, sau bữa ăn cơm trong im lặng đến ngột ngạt,
Quân đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào Mai, ánh mắt anh vừa mệt mỏi, vừa thất vọng. Anh nói, giọng khàn đặc: "Mai, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.
Em biết đấy, gần một năm rồi..." Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu, như để lấy hết can đảm. "Em có thể giải thích tại sao em lại né tránh anh không? Anh không hiểu."
Mai giật mình, chiếc đũa trên tay khẽ rơi xuống bàn. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, biết rằng ngày này rồi cũng sẽ đến.
Cô cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt của Quân.
Nước mắt bắt đầu đong đầy khóe mi. "Em... em xin lỗi. Em không biết phải nói sao." Giọng cô thì thầm, nhỏ bé đến đáng thương.
Quân thấy sự yếu đuối của Mai, nhưng sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt. "Mai, anh đã cố gắng chịu đựng, cố gắng thấu hiểu. Nhưng anh cũng là một người đàn ông, anh có những nhu cầu, những mong muốn.
Anh kết hôn với em không phải để sống như hai người bạn cùng nhà."
Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của Mai.
Quân đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm. Lưng anh quay lại phía Mai, nhưng cô có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong dáng đứng của anh.
"Mai," Quân nói, giọng anh trầm xuống, đầy vẻ cay đắng, "Nếu em không muốn cuộc hôn nhân này, không muốn làm vợ anh theo đúng nghĩa của nó, thì... anh nghĩ chúng ta nên chấm dứt." Mai chết lặng, trái tim như bị bóp nghẹt.
Chấm dứt? Quân muốn ly hôn ư?
Rồi Quân quay lại, ánh mắt anh nhìn Mai như một người xa lạ. "Anh đã chuẩn bị sính lễ rất lớn cho em, hơn 900 triệu đồng.
Anh làm điều đó vì anh trân trọng em, muốn em có cuộc sống tốt đẹp nhất, và tin rằng chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc.
Nhưng đến giờ, anh cảm thấy tất cả chỉ là sự lừa dối." Mai ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập nước. Lừa dối? Cô chưa bao giờ có ý định lừa dối anh.
Nỗi đau và sự tức giận dâng lên trong cô. "Quân, anh nói gì vậy? Em chưa bao giờ lừa dối anh!"
"Không lừa dối sao?" Quân cười nhạt, một nụ cười đầy chua chát. "Vậy tại sao em lại từ chối động phòng?
Gần một năm rồi, Mai! Em nghĩ anh có thể chịu đựng được bao lâu nữa? Anh không thể sống một cuộc hôn nhân giả dối như thế này.
Nếu em không thể làm tròn bổn phận của một người vợ, vậy thì anh muốn em trả lại số sính lễ đó."
Lời nói của Quân như những nhát dao đâm thẳng vào tim Mai.
Hơn 900 triệu đồng, số tiền lớn đến mức cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. Cô biết, đó là một yêu cầu hợp lý trong tình huống này, nhưng cách anh nói ra khiến cô cảm thấy mình như một món hàng bị trả lại vì không đạt yêu cầu.
"Trả lại sính lễ?" Mai lặp lại, giọng run rẩy, nước mắt giàn giụa. "Anh nói vậy là sao? Anh coi em là gì?"
Nỗi uất ức dâng lên tột độ. Cô không thể giải thích cho anh nghe nỗi ám ảnh của mình, và bây giờ anh lại đòi tiền.
Cô cảm thấy tủi nhục, bị sỉ nhục. "Anh Quân, anh không hiểu đâu! Anh không biết em đã phải trải qua những gì!" Quân thở dài, anh cũng không còn muốn tranh cãi.
"Vậy thì em hãy nói đi! Nói cho anh biết em đã trải qua những gì khiến em trở thành con người này! Anh đã đợi quá lâu rồi!"
Mai nhìn Quân, ánh mắt anh đầy vẻ chờ đợi nhưng cũng không kém phần cứng rắn.
Cô biết, đã đến lúc phải đối mặt. Không thể trốn tránh thêm nữa. Toàn bộ cơ thể cô run lên bần bật, nỗi sợ hãi và xấu hổ bủa vây.
Cô hít sâu một hơi, giọng nói đứt quãng, nhưng kiên quyết: "Quân, em... em đã từng bị..." Mai dừng lại, không thể thốt nên lời. Ký ức kinh hoàng ùa về, khiến cô nghẹt thở.
Quân nhìn Mai, nhận ra sự đau đớn tột cùng trong mắt cô. Anh tiến lại gần, quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Mai, có chuyện gì? Hãy nói cho anh nghe đi. Anh ở đây với em."
Sự dịu dàng bất ngờ của Quân khiến Mai vỡ òa.
Cô úp mặt vào tay, khóc nức nở, những tiếng nấc xé lòng. Quân ôm lấy cô, siết chặt. Anh không hỏi thêm gì, chỉ để Mai khóc cho cạn những nỗi đau chất chứa bấy lâu.
Mãi đến khi Mai bình tâm lại, cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp, nhìn thẳng vào Quân. "Em đã bị... cưỡng hiếp... khi còn là sinh viên năm nhất." Từng lời Mai nói ra như những vết cứa vào tim Quân.
Anh sững sờ, vòng tay ôm Mai cũng khẽ buông lỏng.
Cả người anh như hóa đá.
Mai tiếp tục, giọng cô nghẹn ngào nhưng không ngừng lại: "Hôm đó em đi làm thêm về khuya, gặp phải một tên biến thái.
Em đã cố gắng chống cự, nhưng... hắn quá mạnh." Nước mắt lại lăn dài trên má Mai. "Sau đó, em đã bị ám ảnh. Em sợ hãi sự gần gũi, sợ hãi đàn ông.
Em đã cố gắng vượt qua, đã đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng nỗi sợ hãi ấy vẫn luôn đeo bám em." Mai nhìn Quân, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng.
"Em biết điều này thật bất công với anh. Em đã yêu anh rất nhiều, nhưng em không thể... không thể vượt qua được rào cản đó."
Quân vẫn im lặng. Khuôn mặt anh tái nhợt.
Anh buông Mai ra, đứng dậy, bước chậm rãi ra ban công. Mai nhìn theo bóng lưng anh, trái tim cô thắt lại. Cô nghĩ, đây rồi, anh ấy sẽ rời bỏ mình.
Ai có thể chấp nhận một người vợ như vậy chứ? Nỗi đau đớn, tủi nhục và sự mặc cảm nhấn chìm cô. Quân đứng đó rất lâu, không nói một lời. Mai cảm thấy thời gian như ngừng trôi.
Cô sợ hãi cái giây phút anh quay lại và nói lời chia tay.
Cuối cùng, Quân quay vào. Mai nín thở.
Ánh mắt anh nhìn cô không còn sự tức giận hay thất vọng, mà thay vào đó là sự đau khổ tột cùng, và cả một nỗi xót xa vô hạn.
Anh tiến đến bên Mai, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng một lần nữa, nhưng lần này, cái ôm của anh không chỉ là sự an ủi, mà là sự sẻ chia nỗi đau. "Tại sao em không nói cho anh biết sớm hơn?"
Quân thì thầm, giọng anh đầy nghẹn ngào. "Anh xin lỗi, Mai. Anh thật tệ. Anh đã không hiểu gì cả. Anh đã làm em tổn thương."
Mai vùi mặt vào ngực Quân, khóc nức nở. "Em sợ... sợ anh sẽ ghê tởm em, sợ anh sẽ bỏ rơi em."
Quân siết chặt cô hơn. "Không bao giờ, Mai. Anh yêu em. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Anh sẽ ở bên em, cùng em vượt qua tất cả."
Những lời nói của Quân như liều thuốc an thần, xoa dịu trái tim tan nát của Mai. Cô cảm thấy một phần gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Mai cảm thấy không đơn độc trong cuộc chiến của mình.
Từ đêm đó, mối quan hệ giữa Mai và Quân hoàn toàn thay đổi. Quân không còn đòi hỏi sự gần gũi về thể xác.
Thay vào đó, anh trở thành người bạn đồng hành, người lắng nghe và thấu hiểu Mai hơn bao giờ hết. Anh tìm hiểu về hội chứng căng thẳng hậu chấn thương, về những cách để giúp đỡ Mai.
Anh đưa Mai đến gặp một chuyên gia tâm lý giỏi hơn, kiên nhẫn cùng cô trong mỗi buổi trị liệu.
Quân không chỉ là chồng, anh là người bạn tâm giao, là chỗ dựa vững chắc mà Mai cần.
Anh giúp Mai nhận ra rằng việc trải qua tổn thương không phải là lỗi của cô, và cô xứng đáng được yêu thương, được hạnh phúc.
Mai cũng mở lòng hơn. Cô không còn trốn tránh những cuộc trò chuyện, mà chủ động chia sẻ những cảm xúc, những nỗi sợ hãi của mình với Quân.
Cô biết ơn Quân vô cùng vì sự kiên nhẫn và tình yêu vô điều kiện của anh.
Từng bước một, Mai học cách đối diện với quá khứ. Quân luôn ở bên cạnh, nắm tay cô mỗi khi cô hoảng sợ, an ủi cô khi cô bật khóc.
Anh không ép buộc cô, không vội vàng, chỉ lặng lẽ chờ đợi, và yêu thương.
Nhiều tháng sau đó, Mai dần hồi phục. Những cơn ác mộng thưa dần, nỗi sợ hãi giảm đi đáng kể.
Cô bắt đầu tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn. Một đêm, khi cả hai đang nằm cạnh nhau, Mai chủ động nắm lấy tay Quân. "Quân," cô thì thầm, "Em nghĩ... em đã sẵn sàng." Quân quay sang nhìn cô, ánh mắt anh đầy yêu thương và thấu hiểu.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, không nói một lời.
Đêm đó, dưới ánh trăng dịu dàng, họ cuối cùng cũng tìm thấy sự kết nối trọn vẹn, không chỉ về thể xác mà còn về tâm hồn.
Đó là sự gần gũi được xây dựng trên nền tảng của sự thấu hiểu, kiên nhẫn và tình yêu đích thực.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai tràn vào căn phòng, Mai thức dậy trong vòng tay ấm áp của Quân.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm và bình yên hơn bao giờ hết. Quân hôn nhẹ lên trán cô. "Anh yêu em, Mai." Mai mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ, tràn đầy hạnh phúc. "Em cũng yêu anh, Quân." Chuyện sính lễ hơn 900 triệu đồng đã không còn được nhắc đến.
Nó chỉ còn là một ký ức xa xăm, một thử thách mà họ đã cùng nhau vượt qua, để rồi tình yêu của họ trở nên sâu sắc và bền chặt hơn.
Cuộc hôn nhân của họ giờ đây không chỉ có tình yêu, mà còn có sự thấu hiểu, lòng tin và một tình bạn sâu sắc. Họ đã cùng nhau chữa lành vết thương, và sẵn sàng cho một tương lai tươi sáng phía trước.