Đêm định mệnh tại khách sạn: Tôi thấy chồng và "trà xanh" vào khách sạn, nhưng câu nói của anh ta mới thực sự khiến tôi nổi điên
Hà và Nam đã kết hôn được tám năm.
Tám năm không quá dài cũng chẳng quá ngắn, đủ để họ xây dựng một tổ ấm nhỏ với hai đứa con kháu khỉnh, một căn nhà ấm cúng và một cuộc sống mà nhiều người vẫn mơ ước.
Hà, một người phụ nữ dịu dàng, chu toàn, luôn đặt gia đình lên hàng đầu.
Cô tin rằng mình đã có tất cả: một người chồng yêu thương, những đứa con ngoan ngoãn và một sự nghiệp ổn định.
Cuộc sống của họ trôi qua êm đềm như một dòng sông, đôi khi có những gợn sóng nhỏ nhưng chưa bao giờ có bão tố.
Nam, chồng cô, là một kiến trúc sư tài năng, bận rộn nhưng luôn cố gắng dành thời gian cho gia đình.
Anh thường về muộn, lý do là công việc, những dự án gấp rút. Hà hiểu và thông cảm, cô tin tưởng anh tuyệt đối.
Niềm tin ấy được xây dựng từ những ngày đầu yêu nhau, từ những lời hứa hẹn và từ chính sự chân thành mà cô cảm nhận được ở anh.
Cô chưa bao giờ nghi ngờ, dù chỉ một chút, về lòng chung thủy của người đàn ông đã cùng mình xây đắp hạnh phúc.
Thế nhưng, gần đây, Hà bắt đầu cảm thấy có gì đó khác lạ. Nam về nhà muộn hơn, những cuộc gọi điện thoại trở nên ít ỏi hơn, và ánh mắt anh đôi khi lảng tránh khi cô hỏi về một ngày của anh.
Những tin nhắn công việc của anh bỗng trở nên bí ẩn, anh thường cầm điện thoại vào nhà vệ sinh hoặc tránh xa cô khi nghe điện thoại.
Trực giác của một người phụ nữ mách bảo cô rằng có điều gì đó không ổn, nhưng cô cố xua đi những suy nghĩ tiêu cực, tự nhủ rằng có lẽ anh chỉ đang căng thẳng vì công việc mà thôi.
Một buổi chiều thứ Sáu, Hà nhận được một cuộc gọi từ cô bạn thân, Lan.
Giọng Lan đầy vẻ ngập ngừng, lo lắng. "Hà ơi, tớ... tớ vừa thấy Nam ở khách sạn X trên đường Y. Anh ấy đi cùng một cô gái lạ, trông rất trẻ và ăn mặc khá... nổi bật." Tim Hà như ngừng đập.
Khách sạn X là một khách sạn sang trọng, nơi mà Nam thường xuyên lui tới để gặp gỡ đối tác, nhưng đi cùng một cô gái lạ thì...
Hà không muốn tin, nhưng giọng điệu của Lan quá đỗi chân thật, và Lan là người bạn mà cô tin tưởng nhất.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Hà. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở sâu, nhưng lồng ngực cô như bị bóp nghẹt. "Lan, cậu có chắc không?
Có thể là đối tác của anh ấy thì sao?" Hà cố gắng tìm một lời biện minh, một tia hy vọng mong manh. Nhưng Lan đáp lại với giọng buồn bã:
"Tớ thấy họ khoác tay nhau, rồi cùng vào thang máy. Tớ không muốn làm cậu buồn, nhưng tớ nghĩ cậu nên biết." Điện thoại rơi khỏi tay Hà.
Cả thế giới của cô như sụp đổ trong khoảnh khắc.
Hà không biết mình đã làm gì sau đó. Cô chỉ nhớ mình đã vội vã lái xe đến khách sạn X, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mỗi mét đường là một nhát dao cứa vào tâm can cô.
Cô tự hỏi, liệu đây có phải là sự thật? Liệu người đàn ông mà cô yêu thương, tin tưởng tuyệt đối lại có thể phản bội cô một cách trắng trợn như vậy?
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, nhưng cô cố gắng gạt đi, cô cần phải nhìn thấy, cần phải biết rõ.
Khi đến nơi, Hà đậu xe ở một góc khuất, mắt dán chặt vào cửa ra vào khách sạn. Thời gian trôi qua thật chậm, mỗi giây phút đều là một cực hình.
Cô muốn bỏ đi, muốn quay về nhà giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng một phần trong cô lại muốn đối mặt với sự thật, dù nó có đau đớn đến nhường nào.
Cô ngồi đó, run rẩy, hy vọng và sợ hãi đan xen.
Rồi cánh cửa xoay của khách sạn mở ra, và Nam bước ra.
Bên cạnh anh là một cô gái trẻ, tóc dài, ăn mặc sành điệu, tay khoác chặt lấy cánh tay anh.
Nụ cười của cô ta tươi rói, còn Nam thì nhìn cô ta với ánh mắt trìu mến, một ánh mắt mà Hà đã từng nghĩ chỉ dành cho riêng mình.
Cảnh tượng ấy như một cú đấm giáng thẳng vào mặt Hà, khiến cô choáng váng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là sự thật phũ phàng.
Hà không thể kìm nén được nữa. Cô mở cửa xe, bước ra, đôi chân run rẩy nhưng ánh mắt đầy căm phẫn. "Nam!" Giọng cô khản đặc, nghẹn ngào.
Nam và cô gái kia giật mình quay lại. Khuôn mặt Nam biến sắc, từ ngạc nhiên đến hoảng hốt, rồi nhanh chóng chuyển sang vẻ khó chịu.
Cô gái trẻ bên cạnh anh thì tỏ vẻ bối rối, vội vàng buông tay anh ra.
"Hà? Em làm gì ở đây?" Nam hỏi, giọng anh pha lẫn sự bất ngờ và tức giận. Anh không hề che giấu sự khó chịu khi bị bắt gặp.
Cô gái kia cúi gằm mặt, nép sát vào người Nam như tìm kiếm sự che chở. Hà nhìn thẳng vào mắt Nam, đôi mắt cô đỏ hoe, chứa đầy sự tổn thương và thất vọng.
Cô không thể tin được người đàn ông đứng trước mặt mình lại là chồng cô, người đã thề non hẹn biển với cô.
"Anh còn hỏi em làm gì ở đây ư?" Hà cười một nụ cười đầy chua chát, nước mắt lại trào ra. "Anh giải thích đi, cô ta là ai?
Anh đang làm gì ở đây với cô ta?" Giọng Hà run lên từng hồi, cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim cô đang tan nát.
Cô không thể chấp nhận được cảnh tượng này, không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn đang diễn ra trước mắt.
Nam nhìn cô, ánh mắt anh lóe lên sự bực bội và một chút gì đó thách thức. Anh không hề có ý định giải thích hay xin lỗi.
Thay vào đó, anh siết chặt tay cô gái bên cạnh, như một lời khẳng định, rồi nhìn thẳng vào mắt Hà, giọng nói lạnh lùng và đầy phẫn nộ:
"Cô ấy là người tôi yêu! Em có quyền gì mà chất vấn?" Câu nói đó như một nhát dao chí mạng, đâm thẳng vào tim Hà.
Nó không chỉ là lời thú nhận về sự phản bội, mà còn là sự phủ nhận hoàn toàn tình yêu và những năm tháng họ đã cùng nhau xây dựng.
Hà đứng sững sờ, cả người cô run lên bần bật. Cô không thể tin vào tai mình. "Người anh yêu? Vậy còn em?
Còn các con của chúng ta thì sao?" Giọng cô lạc đi, đầy đau đớn. Cô gái trẻ bên cạnh Nam khẽ rụt rè, cúi đầu xuống, nhưng Nam vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chút hối lỗi.
Anh dường như đã quyết định, và câu nói kia chính là lời tuyên bố cho quyết định tàn nhẫn của anh.
"Em đừng làm ầm ĩ ở đây nữa, Hà. Về đi." Nam nói, giọng anh đầy vẻ mệt mỏi và chán nản, như thể cô mới là người gây rắc rối.
Anh quay lưng lại, định kéo cô gái kia đi. Hà cảm thấy như mình vừa bị ném vào một vực sâu không đáy.
Cô không thể chấp nhận được cách anh đối xử với cô, cách anh phủ nhận tất cả những gì họ có. Cô cảm thấy mình bị sỉ nhục, bị coi thường một cách tàn nhẫn.
"Anh nói lại đi!" Hà hét lên, giọng cô vỡ òa trong nước mắt. "Anh dám nói như vậy với em sao?
Tám năm qua, tất cả những gì chúng ta đã có, anh coi là gì? Anh có còn là Nam mà em từng biết không?"
Cô cảm thấy một sự giận dữ bùng lên trong lòng, một ngọn lửa thiêu đốt tất cả những gì còn sót lại của tình yêu và niềm tin.
Cô không thể tin rằng người đàn ông từng là cả thế giới của cô lại có thể trở nên xa lạ và tàn nhẫn đến vậy.
Nam dừng lại, quay đầu nhìn Hà với ánh mắt đầy khinh thường. "Hà, em đừng có làm quá mọi chuyện lên.
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra thôi. Em không hiểu được đâu." Anh nói, giọng điệu đầy vẻ bất cần, như thể anh đang nói về một chuyện hiển nhiên, một điều mà cô phải chấp nhận.
Cô gái trẻ bên cạnh anh vẫn im lặng, nép mình vào anh, không dám ngẩng mặt lên.
Hà cảm thấy mọi sức lực trong cơ thể mình đều cạn kiệt.
Cô không còn muốn tranh cãi, không còn muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ anh nữa. Cô chỉ muốn biến mất, muốn thoát khỏi cảnh tượng đau lòng này.
Cô quay người, bước đi như một cái bóng, bỏ lại phía sau những mảnh vỡ của niềm tin và hạnh phúc. Nước mắt cô tuôn như mưa, hòa lẫn với sự tủi nhục và nỗi đau tột cùng.
Về đến nhà, Hà gục xuống sàn phòng khách, không thể kìm nén được tiếng nấc nghẹn ngào.
Căn nhà ấm cúng bỗng trở nên lạnh lẽo và trống rỗng. Những bức ảnh cưới, những kỷ niệm hạnh phúc bỗng trở thành những nhát dao cứa vào tim cô.
Cô không thể tin rằng cuộc sống của mình lại có thể thay đổi chóng mặt đến vậy chỉ trong một buổi chiều.
Cô cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ lạc giữa đại dương bão tố, không biết phải đi đâu về đâu.
Đêm đó, Hà không ngủ được. Cô nằm trằn trọc trên giường, từng lời nói của Nam cứ vang vọng trong đầu cô
. "Cô ấy là người tôi yêu! Em có quyền gì mà chất vấn?" Câu nói đó như một lời nguyền rủa, ám ảnh cô không ngừng.
Cô tự hỏi, liệu có phải mình đã quá vô tâm, quá bận rộn với công việc mà không nhận ra sự thay đổi của anh? Hay anh đã thay đổi từ lâu rồi, chỉ là cô quá tin tưởng mà không hề hay biết?
Sáng hôm sau, Nam về nhà. Anh bước vào phòng khách với vẻ mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn còn vương vấn sự tức giận và bực bội.
Anh nhìn thấy Hà đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt sưng húp, khuôn mặt tiều tụy. Không một lời hỏi han, anh đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Sự thờ ơ của anh khiến Hà càng thêm đau đớn. Cô nhận ra rằng, người đàn ông mà cô từng yêu thương đã không còn nữa.
Hà quyết định đối mặt. Cô gõ cửa phòng ngủ. Nam mở cửa, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
"Có chuyện gì?" Anh hỏi, giọng điệu đầy vẻ khó chịu. Hà bước vào phòng, trái tim cô đập mạnh. "Anh có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện không? Tại sao anh lại làm như vậy?
Cô gái đó là ai?" Hà cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng cô vẫn run rẩy.
Nam thở dài, ngồi xuống giường. "Cô ấy là Linh. Chúng tôi đã quen nhau một thời gian rồi."
Anh nói, giọng điệu bình thản đến đáng sợ, như thể anh đang nói về một chuyện rất đỗi bình thường. "Anh không yêu em nữa, Hà. Anh đã cố gắng, nhưng anh không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này được nữa."
Lời nói của anh như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Hà.
Cô không thể tin rằng anh lại có thể nói ra những lời đó một cách dễ dàng như vậy.
"Không yêu em nữa?" Hà lặp lại, giọng cô nghẹn ngào. "Vậy còn những năm tháng qua? Còn những lời thề non hẹn biển của chúng ta? Còn các con thì sao? Anh có nghĩ đến chúng không?" Nước mắt cô lại tuôn rơi.
Cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc, đã sống trong một giấc mơ hão huyền quá lâu. Cô không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.
Nam đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. "Anh xin lỗi, Hà. Anh không muốn làm em đau khổ.
Nhưng anh không thể sống giả dối mãi được. Anh cần được sống thật với cảm xúc của mình."
Anh nói, giọng điệu đầy vẻ bất lực, nhưng Hà cảm thấy đó chỉ là lời ngụy biện. Cô cảm thấy mình bị phản bội một cách trắng trợn.
"Sống thật với cảm xúc của mình?" Hà cười khẩy. "Vậy còn cảm xúc của em?
Còn cảm xúc của các con thì sao? Anh có nghĩ đến chúng không khi anh lén lút sau lưng em? Anh có nghĩ đến chúng không khi anh nói những lời đó với em?"
Hà cảm thấy một sự giận dữ bùng lên trong lòng. Cô không thể chấp nhận được sự ích kỷ của anh.
Nam quay lại, nhìn cô với ánh mắt đầy mệt mỏi. "Hà, anh biết em đau khổ. Nhưng em phải chấp nhận sự thật.
Chúng ta không thể tiếp tục được nữa." Anh nói, giọng điệu dứt khoát, như thể anh đã đưa ra quyết định cuối cùng. Hà cảm thấy mình như bị đẩy vào một góc tường, không còn lối thoát.
Cô không thể tin rằng cuộc hôn nhân của mình lại kết thúc một cách tàn nhẫn như vậy.
Hà không nói gì nữa. Cô quay người, bước ra khỏi phòng. Cô cần thời gian để suy nghĩ, để chấp nhận sự thật đau lòng này.
Cô không biết mình phải làm gì tiếp theo, nhưng cô biết rằng cuộc sống của cô sẽ không bao giờ còn như trước nữa.
Cô cảm thấy mình như một con chim bị gãy cánh, không thể bay lên được nữa.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà trở nên nặng nề. Nam và Hà gần như không nói chuyện với nhau.
Anh vẫn đi làm, vẫn về muộn, nhưng không còn những lời giải thích, không còn những ánh mắt yêu thương.
Hà cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt các con, nhưng trái tim cô thì tan nát. Cô cảm thấy mình như một diễn viên đang cố gắng diễn một vở kịch mà không ai muốn xem.
Một buổi tối, khi các con đã ngủ, Hà quyết định nói chuyện thẳng thắn với Nam.
Cô không muốn cuộc hôn nhân này kết thúc trong sự im lặng và đau khổ. Cô muốn biết rõ lý do, muốn biết liệu có còn cơ hội nào để cứu vãn hay không.
Cô ngồi đối diện anh, nhìn thẳng vào mắt anh. "Nam, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."
Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng. "Chuyện gì nữa, Hà? Anh đã nói hết rồi mà." Anh nói, giọng điệu đầy vẻ bất cần. Hà cảm thấy một sự thất vọng tràn ngập. Cô không thể tin rằng anh lại có thể thờ ơ đến vậy.
Cô đã từng nghĩ rằng anh sẽ hối hận, sẽ xin lỗi, nhưng không, anh vẫn giữ thái độ đó.
"Anh nói hết rồi ư?" Hà hỏi, giọng cô run lên. "Anh nói anh yêu cô ta, anh không yêu em nữa.
Vậy còn những gì chúng ta đã cùng nhau xây dựng? Còn những lời hứa hẹn? Anh có bao giờ nghĩ đến những gì anh đã làm không?"
Hà cảm thấy một sự giận dữ bùng lên trong lòng. Cô không thể chấp nhận được sự vô tâm của anh.
Nam đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. "Hà, anh biết em đau khổ. Nhưng anh không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này được nữa.
Anh không còn cảm xúc với em nữa rồi." Anh nói, giọng điệu đầy vẻ mệt mỏi. "Anh đã cố gắng, nhưng anh không thể giả vờ được nữa." Hà cảm thấy như một tảng đá đè nặng lên ngực cô.
Cô không thể tin rằng anh lại có thể nói ra những lời đó một cách dễ dàng như vậy.
"Vậy anh muốn gì?" Hà hỏi, giọng cô khản đặc. "Anh muốn ly hôn sao?" Cô không muốn nói ra từ đó, nhưng nó đã bật ra khỏi miệng cô.
Cô cảm thấy một sự sợ hãi bao trùm lấy cô. Cô không muốn mất anh, không muốn mất gia đình này. Cô vẫn còn yêu anh, dù anh đã làm cô đau khổ đến nhường nào.
Nam quay lại, nhìn cô. Ánh mắt anh có chút gì đó dao động, nhưng rồi lại trở về vẻ lạnh lùng. "Anh... anh không biết nữa, Hà.
Anh chỉ biết anh không thể tiếp tục như thế này được nữa." Anh nói, giọng điệu đầy vẻ bất lực. Hà cảm thấy một tia hy vọng mong manh.
Có lẽ anh vẫn còn lưỡng lự, có lẽ anh vẫn còn yêu cô, dù chỉ một chút.
"Nam, em biết anh đang bối rối. Em biết anh đang có những cảm xúc khác.
Nhưng anh có thể cho em một cơ hội không? Một cơ hội để chúng ta nói chuyện, để chúng ta tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra, điều gì đã khiến anh thay đổi?"
Hà nói, giọng cô đầy vẻ van nài. Cô không muốn từ bỏ, cô muốn chiến đấu cho gia đình này.
Nam nhìn cô, ánh mắt anh có chút gì đó mềm mại hơn. "Hà, anh không biết nữa. Anh cần thời gian để suy nghĩ." Anh nói, giọng điệu đã bớt lạnh lùng hơn. Hà cảm thấy một tia hy vọng lóe lên trong lòng.
Có lẽ, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn. Cô vẫn còn cơ hội để cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Những ngày sau đó, Hà cố gắng thay đổi bản thân.
Cô dành nhiều thời gian hơn cho Nam, nấu những món ăn anh thích, trò chuyện với anh về công việc, về cuộc sống. Cô cũng dành thời gian cho bản thân, chăm sóc bản thân nhiều hơn, đi tập gym, đọc sách.
Cô muốn trở thành một người phụ nữ tốt hơn, một người vợ mà anh có thể yêu thương trở lại. Cô tin rằng, tình yêu có thể hàn gắn mọi vết thương.
Nam nhận ra sự thay đổi của Hà. Anh bắt đầu về nhà sớm hơn, dành thời gian cho các con nhiều hơn.
Anh cũng bắt đầu nói chuyện với Hà nhiều hơn, dù vẫn còn những khoảng cách. Hà cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé đó, và cô biết rằng mình đang đi đúng hướng.
Cô không muốn ép buộc anh, cô muốn anh tự nhận ra giá trị của gia đình, của những gì họ đã cùng nhau xây dựng.
Một buổi tối, khi các con đã ngủ, Nam ngồi xuống cạnh Hà trên ghế sofa. "Hà, anh... anh xin lỗi." Anh nói, giọng anh đầy vẻ hối lỗi. "Anh đã sai rồi.
Anh đã làm em đau khổ." Nước mắt Hà lại trào ra. Đây là lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi, và cô biết rằng anh đang thực sự hối hận.
Cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng.
"Anh xin lỗi vì đã làm em đau khổ. Anh xin lỗi vì đã phản bội em.
Anh xin lỗi vì đã nói những lời tàn nhẫn đó với em." Nam nói, giọng anh nghẹn ngào. "Anh không biết mình đã nghĩ gì nữa. Anh đã quá ích kỷ, quá mù quáng." Anh quay sang nhìn Hà, ánh mắt anh đầy vẻ ăn năn.
"Em có thể tha thứ cho anh không?"
Hà nhìn anh, đôi mắt cô đỏ hoe. Cô đã chờ đợi lời xin lỗi này quá lâu.
Cô biết rằng anh đang thực sự hối hận, và cô cũng biết rằng cô vẫn còn yêu anh rất nhiều. "Em... em không biết nữa, Nam. Em đã rất đau khổ. Nhưng em vẫn còn yêu anh." Hà nói, giọng cô run rẩy.
Cô không muốn nói dối cảm xúc của mình.
"Anh biết. Anh biết em đã rất đau khổ." Nam nói, anh nắm lấy tay Hà. "Anh sẽ làm tất cả để bù đắp cho em, để chuộc lại lỗi lầm của mình.
Anh sẽ cố gắng trở thành một người chồng tốt hơn, một người cha tốt hơn. Anh sẽ không bao giờ làm em đau khổ nữa."
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy chân thành.
Hà cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô biết rằng anh đang thực sự muốn thay đổi.
Cô cũng biết rằng, dù anh đã làm cô đau khổ đến nhường nào, cô vẫn không thể sống thiếu anh.
Cô vẫn còn yêu anh, và cô muốn cho anh một cơ hội, một cơ hội để họ có thể hàn gắn lại những vết rạn nứt trong cuộc hôn nhân này.
"Em sẽ cho anh một cơ hội, Nam." Hà nói, giọng cô nhẹ nhàng. "Nhưng anh phải hứa với em rằng anh sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm này nữa.
Anh phải hứa với em rằng anh sẽ luôn thành thật với em, luôn đặt gia đình lên hàng đầu." Hà nhìn anh, ánh mắt cô đầy vẻ tin tưởng.
Cô muốn anh biết rằng, cô vẫn còn tin tưởng anh, dù anh đã làm cô thất vọng đến nhường nào.
Nam gật đầu, siết chặt tay Hà. "Anh hứa, Hà. Anh sẽ không bao giờ làm em thất vọng nữa.
Anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh xứng đáng với niềm tin của em." Anh nói, giọng anh đầy vẻ quyết tâm. Hà cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng.
Cô biết rằng, họ sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn này, và cuộc hôn nhân của họ sẽ trở nên bền chặt hơn.
Sau đêm đó, Nam và Hà bắt đầu hành trình hàn gắn. Họ cùng nhau đi tư vấn hôn nhân, cùng nhau chia sẻ những cảm xúc, những suy nghĩ mà họ đã giấu kín bấy lâu nay.
Nam kể cho Hà nghe về những áp lực trong công việc, về những cám dỗ mà anh đã gặp phải.
Hà cũng chia sẻ với Nam về những nỗi lo lắng, những tổn thương mà cô đã phải chịu đựng. Họ học cách lắng nghe nhau, học cách thấu hiểu nhau.
Quá trình hàn gắn không hề dễ dàng. Có những lúc Hà vẫn cảm thấy đau đớn khi nhớ lại cảnh tượng ở khách sạn.
Có những lúc Nam vẫn cảm thấy mặc cảm, tội lỗi. Nhưng họ không từ bỏ. Họ luôn động viên nhau, luôn nhắc nhở nhau về tình yêu mà họ dành cho nhau, về gia đình mà họ đã cùng nhau xây dựng.
Họ biết rằng, để vượt qua được khó khăn này, họ cần phải có sự kiên nhẫn và lòng tin.
Dần dần, những vết thương trong lòng Hà bắt đầu lành lại. Cô học cách tha thứ cho Nam, và cũng học cách tha thứ cho chính mình.
Cô nhận ra rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo, và đôi khi, những lỗi lầm lại là cơ hội để chúng ta trưởng thành hơn, để chúng ta biết trân trọng những gì mình đang có.
Cô cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn sau những gì đã trải qua.
Nam cũng thay đổi rất nhiều. Anh trở nên quan tâm đến Hà và các con hơn.
Anh dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cùng Hà đi chơi, cùng các con học bài. Anh cũng học cách thể hiện cảm xúc của mình, không còn giấu kín những lo lắng, những áp lực trong lòng.
Anh trở thành một người chồng, một người cha mẫu mực, một người đàn ông mà Hà có thể tin tưởng và dựa vào.
Một năm sau, Nam và Hà tổ chức kỷ niệm ngày cưới. Không còn những bữa tiệc xa hoa, chỉ có một bữa tối ấm cúng bên gia đình và những người bạn thân thiết.
Nam nắm tay Hà, nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương. "Cảm ơn em, Hà.
Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội. Cảm ơn em đã tha thứ cho anh. Anh yêu em rất nhiều."
Hà mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh hạnh phúc. "Em cũng yêu anh, Nam. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua tất cả.
Và em tin rằng, chúng ta sẽ luôn hạnh phúc." Cô biết rằng, cuộc hôn nhân của họ đã trải qua một thử thách lớn, nhưng chính thử thách đó đã giúp họ trở nên mạnh mẽ hơn, yêu thương nhau hơn.
Họ đã học được rằng, tình yêu không chỉ là sự lãng mạn, mà còn là sự tha thứ, sự thấu hiểu và sự kiên nhẫn.
Cuộc sống của Nam và Hà trở lại quỹ đạo bình thường, nhưng giờ đây, nó sâu sắc và ý nghĩa hơn rất nhiều.
Họ không còn những lời hứa hẹn sáo rỗng, mà thay vào đó là những hành động chân thành, những cử chỉ yêu thương.
Họ biết rằng, hạnh phúc không phải là không có sóng gió, mà là cách họ cùng nhau vượt qua những sóng gió đó.
Và họ tin rằng, với tình yêu và sự thấu hiểu, họ sẽ luôn giữ được ngọn lửa hạnh phúc trong tổ ấm của mình.