Thấy con trai dậy thì đêm nào cũng thức rất khuya, tôi lén nhìn qua khe cửa và bàng hoàng với cảnh tượng trước mắt.
Câu chuyện về mẹ con tôi, câu chuyện về bức tường vô hình giữa hai thế hệ, dường như không phải là hiếm.
Nó là câu chuyện của nhiều gia đình, nơi cha mẹ và con cái lạc mất nhau trong vòng xoáy của những kỳ vọng và áp lực.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái đêm định mệnh ấy, đêm mà tôi đã nhìn thấy con trai mình – không phải với tư cách là một đứa trẻ hư hỏng như tôi đã lầm tưởng, mà là một chiến binh cô độc đang gồng mình chiến đấu trong im lặng.
Nỗi lo lắng của tôi không chỉ dừng lại ở việc thức khuya.
Dần dà, tôi nhận ra Minh đang thu mình lại, cậu bé ít nói, ít cười hơn. Những cuộc trò chuyện giữa chúng tôi ngày càng trở nên gượng gạo.
Tôi cố gắng bắt chuyện bằng cách hỏi về trường lớp, về bạn bè, nhưng câu trả lời của con lúc nào cũng ngắn gọn, hời hợt. "Ở trường bình thường thôi mẹ." "Con không có bạn thân."
Những câu trả lời đó như những nhát dao vô hình, cứa vào trái tim tôi, khiến tôi cảm thấy mình bất lực và xa lạ với chính con trai mình.
Và rồi, sự nghi ngờ biến thành nỗi sợ hãi. Tôi bắt đầu theo dõi con, từ việc để ý xem con đi ngủ lúc nào, thức dậy lúc nào, cho đến việc cố gắng nghe lén những cuộc điện thoại của con.
Tôi biết mình đang làm điều sai trái, đang xâm phạm quyền riêng tư của con, nhưng nỗi sợ hãi đã lấn át tất cả.
Tôi sợ rằng mình sẽ mất con, không phải vì cái chết, mà vì con sẽ đi lạc vào một con đường sai lầm nào đó, một con đường mà tôi không thể nhìn thấy, không thể can thiệp.
Ánh đèn từ phòng con mỗi đêm, trong suy nghĩ của tôi, không còn là ánh đèn của sự học hành, mà là ánh đèn của một sự thật tăm tối mà tôi không dám đối mặt.
Tôi tự hỏi, liệu có phải những thứ hào nhoáng trên mạng xã hội, những cạm bẫy của cuộc sống ảo đã nuốt chửng đứa con trai bé bỏng của tôi không?
Đã có lúc, tôi định đập cửa xông vào phòng con để nói chuyện thẳng thắn, nhưng rồi, tôi lại chùn bước.
Tôi sợ rằng sự thẳng thắn đó sẽ đẩy con ra xa tôi hơn, sẽ làm cho bức tường giữa chúng tôi càng thêm vững chắc.
Rồi đêm đó đã đến. Gần 1 giờ sáng, nỗi lo lắng đã lên đến đỉnh điểm.
Nó thôi thúc tôi phải làm một việc mà tôi biết là sai, nhưng không thể kìm nén được: rình xem con đang làm gì. Tôi nín thở, đi chân trần trên sàn gỗ lạnh, nhẹ nhàng đến mức không gây ra một tiếng động.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi ghé mắt vào khe cửa hẹp, chuẩn bị tinh thần để đối mặt với bất cứ điều gì.
Có thể là hình ảnh con đang chơi game, đang xem những thứ không lành mạnh, hoặc đang trò chuyện với những người bạn xấu.
Nhưng những gì tôi thấy đã khiến tôi sững sờ, khiến chân tay tôi rụng rời, phải vịn vào tường mới đứng vững được.
Không có game, không có những trang web đen tối. Trên màn hình máy tính của con là một bài giảng online về Hóa học phức tạp, những công thức, những phản ứng hóa học chồng chất lên nhau.
Bàn học của con chất chồng sách vở, đề cương, những tập đề thi thử dày cộp. Tôi thấy rõ những nét chữ gạch xóa, những dòng chú thích nguệch ngoạc trên giấy.
Con tôi, thằng bé gầy rộc đi, hai quầng thâm hiện rõ dưới mắt, đang mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Nó ngồi đó, lặng lẽ, cô độc dưới ánh đèn học vàng vọt.
Và rồi, điều khiến trái tim tôi tan nát diễn ra. Minh vươn vai, mệt mỏi dụi mắt, rồi nó mở ngăn kéo bàn.
Nó không lấy ra đồ ăn vặt hay một thứ gì giải trí. Nó lấy ra một tấm ảnh cũ, tấm ảnh chụp cả gia đình trong chuyến đi biển 5 năm trước.
Trong ảnh, nó là một cậu bé lớp 6, gầy nhẳng, đen nhẻm, đang cười toe toét khoác vai bố.
Con tôi cứ nhìn chằm chằm vào nụ cười của chính mình trong quá khứ, rồi khẽ thở dài một tiếng não nề.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra tất cả. Con không hư hỏng. Con chỉ đang quá sức.
Áp lực từ trường lớp, từ kỳ vọng của gia đình, từ cuộc đua thành tích ngoài xã hội đã đè nặng lên đôi vai gầy của con.
Con thức khuya không phải để chơi, mà là để gồng mình chiến đấu với núi kiến thức khổng lồ.
Con đóng cửa phòng không phải vì ghét bỏ mẹ, mà vì con không muốn ai thấy dáng vẻ mệt mỏi, áp lực và có lẽ là cả sự cô đơn của mình.
Tiếng thở dài kia không chỉ là mệt mỏi, đó là sự tiếc nuối những ngày tháng vô tư đã qua, là sự hoang mang trước tương lai mờ mịt.
Tôi lảo đảo quay về phòng, nước mắt cứ thế tuôn ra. Tôi đã sai rồi. Tôi đã lo lắng cho tương lai của con, ép con phải vào trường chuyên lớp chọn, mà quên mất rằng con cũng cần được nghỉ ngơi, cần được là một đứa trẻ.
Tôi đã thấy con lớn lên về thể xác, mà quên mất tâm hồn con cũng cần được vỗ về. Bức tường giữa chúng tôi không phải do một mình con xây nên, mà chính tôi cũng đã góp một phần.
Những kỳ vọng vô hình của tôi, những câu nói thúc ép, những sự so sánh với "con nhà người ta" đã vô tình trở thành những viên gạch lạnh lẽo xây nên bức tường đó.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn mọi ngày, tự tay chuẩn bị một bữa sáng mà con thích nhất: món trứng cuộn thịt bằm. Tôi không còn giục giã con như mọi khi. Tôi chỉ lặng lẽ làm mọi việc, và chờ đợi.
Khi Minh bước ra khỏi phòng, với vẻ mặt mệt mỏi thường ngày, cậu bé ngạc nhiên nhìn thấy tôi đang bày biện bữa sáng trên bàn. "Mẹ...?" giọng con ngập ngừng.
Tôi mỉm cười, một nụ cười thật ấm áp mà đã lâu lắm rồi tôi chưa dành cho con. "Ăn đi con, tối qua con vất vả rồi.
Hôm nay mình không cần phải vội." Con tôi đã khựng lại một giây, ánh mắt nó lộ rõ sự bối rối, nhưng rồi nó khẽ "dạ" một tiếng.
Chỉ một tiếng thôi, nhưng tôi biết, bức tường giữa chúng tôi đã bắt đầu có một vết nứt.
Tôi thấy trong ánh mắt của con, một sự ngạc nhiên, một chút bỡ ngỡ, nhưng cũng là một tia sáng của hy vọng.
Sau bữa sáng, tôi ngồi đối diện với con, một việc mà đã lâu lắm rồi chúng tôi không làm. "Minh này, con không cần phải cố gắng đến mức đó đâu. Mẹ và bố chỉ muốn con được khỏe mạnh và hạnh phúc thôi." Tôi nói, giọng tôi run run.
Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt con nhìn tôi, lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy trong mắt con có sự giao tiếp thực sự, không còn là ánh mắt trống rỗng của một cậu bé đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình.
"Con... con muốn mẹ tự hào về con." Giọng con nhỏ xíu, nhưng từng câu chữ lại đâm sâu vào tim tôi.
Lúc đó, tôi mới thật sự hiểu. Con không chỉ đang chiến đấu vì bản thân, mà còn đang chiến đấu vì tôi, vì những kỳ vọng mà tôi đã vô tình đặt lên vai con. Con muốn chứng minh cho tôi thấy rằng, con đủ giỏi, đủ xuất sắc để xứng đáng với tình yêu và sự kỳ vọng của tôi.
Nước mắt tôi lại tuôn ra, không phải vì buồn, mà vì thương con. Thương cho một cậu bé 16 tuổi đã phải tự gánh vác quá nhiều, tự gồng mình trong một cuộc chiến cô độc.
Tôi đứng dậy, tiến đến bên con, ôm con vào lòng. Đã bao lâu rồi tôi không ôm con như thế này?
Bờ vai con đã rộng hơn, nhưng cơ thể con vẫn gầy gò, run rẩy. Tôi cảm nhận được sự mệt mỏi, sự áp lực mà con đã phải chịu đựng. "Con trai của mẹ, mẹ đã sai rồi.
Mẹ xin lỗi. Mẹ đã quá lo lắng cho tương lai của con mà quên mất hiện tại. Mẹ chỉ cần con khỏe mạnh, thế thôi là đủ rồi."
Trong vòng tay của tôi, Minh đã bật khóc. Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay đã tuôn trào.
Con khóc nức nở như một đứa trẻ, và tôi ôm chặt lấy con, để con trút hết những gánh nặng, những nỗi sợ hãi mà con đã phải chịu đựng một mình.
Tôi thì thầm vào tai con: "Hãy nghỉ ngơi đi con. Mẹ ở đây, và mẹ sẽ luôn ở bên con."
Từ ngày hôm đó, mọi thứ đã thay đổi. Bữa tối không còn là những bữa cơm im lặng. Tôi bắt đầu trò chuyện với con nhiều hơn, về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày, về sở thích của con.
Tôi khuyến khích con đi ra ngoài chơi, gặp gỡ bạn bè, tham gia những hoạt động ngoại khóa. Tôi không còn giục giã con học bài, mà thay vào đó, tôi đề nghị con cùng xem một bộ phim, cùng đi dạo.
Một buổi tối, khi tôi đang chuẩn bị đi ngủ, cánh cửa phòng con bất ngờ mở ra. "Mẹ ơi, con có thể nói chuyện với mẹ một chút không?" Minh hỏi, giọng con bẽn lẽn.
Tôi mỉm cười, trái tim tôi tràn ngập hạnh phúc. "Được chứ, con trai."
Chúng tôi đã nói chuyện suốt đêm đó. Con kể cho tôi nghe về những khó khăn ở trường, về áp lực từ bạn bè, về những ước mơ và cả những nỗi sợ hãi của con. Tôi lắng nghe con, không phán xét, không đưa ra lời khuyên.
Tôi chỉ lắng nghe và đồng cảm. Cuộc trò chuyện đêm đó như một liều thuốc chữa lành, nó đã xóa đi những vết nứt, hàn gắn lại những mảnh vỡ trong lòng hai mẹ con.
Bức tường vô hình giữa chúng tôi đã sụp đổ hoàn toàn.
Giờ đây, ánh đèn từ phòng con mỗi đêm vẫn sáng, nhưng đó không còn là ánh đèn của sự bất an, mà là ánh đèn của hy vọng.
Tôi biết, con vẫn đang cố gắng, nhưng không phải là cố gắng trong cô độc.
Con biết rằng, con có một điểm tựa vững chắc, có một người mẹ luôn ở bên, lắng nghe và yêu thương con vô điều kiện.
Câu chuyện của chúng tôi, tôi tin rằng, là một bài học cho tất cả những người làm cha làm mẹ.
Đôi khi, chúng ta quá tập trung vào việc tạo ra một tương lai tốt đẹp cho con, mà quên mất rằng, điều quan trọng nhất là chúng ta phải hiện diện trong hiện tại của con.
Bức tường giữa cha mẹ và con cái không phải do con xây nên, mà là do chúng ta đã vô tình tạo ra.
Hãy phá vỡ nó, bằng tình yêu thương, bằng sự lắng nghe, và bằng sự thấu hiểu. Bởi vì, tình yêu thương của cha mẹ, chính là ánh sáng dẫn đường cho con cái trên hành trình trưởng thành.