Đêm t â n h ô n , vợ mãi không chịu đ ộ ng phòng, chồng sinh nghi liền lật chăn lên, nào ngờ s ợ h ã i q u ỳ xuống xin tha..
Đêm t/ân h/ôn, vợ mãi không chịu độ//ng ph//òng, chồng si/nh ng/hi liền lật chăn lên, nào ngờ s/ợ h/ãi qu/ỳ xuống x/in th/a…
Hôn lễ vừa kết thúc, mọi người trong gia đình hai bên ai nấy cũng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ.
Tôi – Hoàng – vẫn còn lâng lâng trong men rượu và niềm vui ngày cưới. Người vợ mà tôi vừa cưới, Linh, là một cô gái hiền dịu, nết na, ai nhìn vào cũng khen là có phúc.
Đêm tân hôn, theo lẽ thường, đáng lẽ đó phải là khoảnh khắc thiêng liêng và ngọt ngào nhất.
Thế nhưng, Linh lại tỏ ra khác thường. Từ khi bước vào phòng, cô cứ lặng lẽ ngồi ở mép giường, đôi bàn tay đan vào nhau run run.
Tôi nghĩ có lẽ vợ mới xấu hổ nên chỉ nhẹ nhàng trêu ghẹo, mong cô bớt căng thẳng. Nhưng càng lúc, Linh càng tỏ ra né tránh, kiên quyết không chịu để tôi lại gần.
Thời gian trôi qua, sự kiên nhẫn của tôi dần cạn kiệt. Tôi bắt đầu thấy khó hiểu, thậm chí bực bội. Một cảm giác bất an lạ lùng dấy lên trong lòng. Tôi tự hỏi: “Có phải Linh đang giấu mình chuyện gì?”
Đêm đã khuya, căn phòng chỉ còn ánh đèn vàng leo lét. Linh vẫn co người trong chăn, run rẩy. Tôi tiến lại, đặt tay lên vai cô, dịu dàng hỏi:
— Em sao thế? Chúng ta đã là vợ chồng rồi, em không tin anh sao?
Linh mím chặt môi, nước mắt rưng rưng. Cô không nói một lời, chỉ càng kéo chăn trùm kín hơn. Chính sự im lặng ấy càng làm lòng tôi dậy sóng.
Trong một phút nóng nảy xen lẫn tò mò, tôi quyết định lật chăn lên. Nhưng khoảnh khắc tấm chăn bị vén ra, trước mắt tôi hiện ra cảnh tượng khiến tim mình thắt lại, toàn thân lạnh buốt.
Trên cơ thể Linh, chi chít những vết sẹo cũ. Có vết dài, có vết ngắn, loang lổ khắp lưng, tay và chân.
Tôi sững sờ, tim đau nhói như ai đó bóp nghẹt. Tôi ngước nhìn gương mặt vợ, thấy cô nhắm nghiền mắt, nước mắt chảy dài, như đang chờ đợi một bản án.
Tôi lập tức buông tay, quỳ sụp xuống trước mặt Linh, giọng nghẹn ngào:
— Linh… anh xin lỗi! Anh sai rồi… Xin em tha cho anh!
Linh mở mắt, nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Có lẽ cô không ngờ tôi lại phản ứng như thế. Tôi run rẩy cầm lấy bàn tay gầy guộc của cô, thì thầm:
— Những vết thương này… em đã trải qua chuyện gì? Sao em không nói với anh?
Một lúc lâu sau, Linh mới nghẹn ngào kể. Hóa ra, trước khi gặp tôi, cô từng có một tuổi thơ đầy đau khổ.
Cha mẹ mất sớm, cô bị gửi cho họ hàng xa nuôi. Nhưng thay vì yêu thương, họ coi cô như gánh nặng, bắt làm việc quần quật, thậm chí còn bị bạo hành.
Những vết sẹo trên người là minh chứng cho quãng đời tăm tối ấy.
Khi lớn lên, Linh cố gắng thoát khỏi quá khứ, sống một cuộc đời bình thường. Nhưng ký ức ấy đã hằn sâu trong tim, khiến cô sợ hãi, tự ti, không dám tin rằng có ai thực lòng yêu thương mình.
Ngày tôi ngỏ lời cưới, cô vừa hạnh phúc vừa lo sợ. Và đêm tân hôn, sự ám ảnh quá khứ lại trỗi dậy, khiến cô run rẩy đến mức không thể đối diện với chồng.
Nghe xong, tôi ôm chặt lấy Linh. Nước mắt tôi rơi xuống vai cô, nóng hổi. Tôi thì thầm:
— Em à, quá khứ đó không định nghĩa con người em hôm nay. Với anh, em là người phụ nữ tuyệt vời nhất.
Những vết sẹo kia không làm em kém đẹp đi, mà chỉ khiến anh càng thương em hơn.
Linh bật khóc nức nở trong vòng tay tôi. Cô nắm chặt áo tôi, như trút bỏ được gánh nặng chôn giấu bấy lâu.
Đêm tân hôn ấy, thay vì là sự hoan lạc như bao đôi vợ chồng khác, lại trở thành đêm của sự thấu hiểu và sẻ chia.
Kể từ hôm đó, tôi càng trân trọng Linh nhiều hơn. Tôi biết, tình yêu không phải là sự hoàn hảo, mà là chấp nhận và nâng niu cả những khiếm khuyết của nhau.
Tôi không còn trách móc quá khứ của cô, mà chỉ mong có thể cùng cô xây dựng một tương lai tốt đẹp, nơi mà những nỗi đau cũ chỉ còn là ký ức xa mờ.
Nhiều năm sau, khi kể lại câu chuyện ấy, Linh vẫn ngập ngừng, còn tôi chỉ mỉm cười.
Bởi tôi hiểu, giây phút tôi lật chăn lên hôm đó không chỉ khiến tôi nhận ra sự thật, mà còn dạy tôi biết thế nào là tình yêu đích thực.
Đêm tân hôn – khởi đầu của một cuộc đời mới – với chúng tôi không phải là rượu nồng hay hoa thắm, mà là những giọt nước mắt hòa cùng lời hứa: dù quá khứ có đau thương thế nào, thì tương lai vẫn sẽ có chúng ta nắm tay nhau đi đến cuối đời.