Trong đám t a ng vợ cũ, tôi c/h/ết lặng khi thấy người đàn ông bên cạnh con trai đang khóc. Lúc đó, một sự thật đau lòng đã được hé lộ, khiến tôi không thể tin vào mắt mình
Mạnh đã 38 tuổi, và cuộc hôn nhân của anh với Lan chỉ là một sự sắp đặt, một cuộc mai mối mà cả hai đều chấp nhận với sự cam chịu hơn là nồng nhiệt.
Họ kết hôn khi anh 30, cô 28. Không có những buổi hẹn hò lãng mạn, không có những lời tỏ tình cháy bỏng.
Chỉ là những buổi gặp mặt lịch sự dưới sự sắp xếp của hai bên gia đình, rồi một đám cưới diễn ra êm đềm, đúng như phong tục.
Lan là một người phụ nữ hiền lành, ít nói, và Mạnh cũng vậy. Sự im lặng của họ đôi khi tạo nên một khoảng trống khó lấp đầy trong ngôi nhà nhỏ.
Họ có một đứa con trai, tên là Minh, sau hai năm kết hôn. Minh là cầu nối duy nhất, là sợi dây mỏng manh nhưng bền chặt nhất giữa hai người.
Cậu bé mang đến những tiếng cười hiếm hoi, những khoảnh khắc mà Mạnh cảm thấy ấm áp, thực sự là một gia đình.
Nhưng rồi, khi Minh lớn hơn một chút, sự gắn kết lỏng lẻo giữa Mạnh và Lan lại hiện rõ.
Họ sống như hai người bạn cùng phòng, cùng chia sẻ trách nhiệm nuôi con, nhưng không còn chia sẻ những cảm xúc, những tâm tư sâu kín nhất.
Mỗi tối, Mạnh trở về nhà sau giờ làm, ăn bữa cơm do Lan chuẩn bị, hỏi han Minh chuyện trường lớp, rồi ai về phòng nấy.
Sự thiếu gắn kết cứ thế lớn dần, âm ỉ như một ngọn lửa nhỏ cháy trong căn nhà. Mạnh từng nghĩ, có lẽ cuộc đời hôn nhân là vậy.
Không có gì quá kịch tính, cũng chẳng có gì quá tệ, chỉ là một sự đều đều, không có điểm nhấn. Anh đã quen với điều đó.
Cho đến một ngày, Lan chủ động đề nghị ly hôn. Lời nói của cô như một gáo nước lạnh tạt vào Mạnh, nhưng lại không quá bất ngờ. Anh đã cảm nhận được sự xa cách ấy từ lâu rồi, chỉ là anh không đủ dũng khí để đối mặt, hay để thay đổi nó.
Lan nói, cô muốn tìm một cuộc sống khác, một nơi mà cô có thể thực sự là chính mình. Cô muốn được sống, được yêu, và không phải chịu đựng sự lạnh nhạt này nữa.
Mạnh không phản đối. Anh chỉ gật đầu, đôi mắt nhìn vào khoảng không. Anh biết, đó là sự thật.
Anh cũng cảm thấy mệt mỏi với sự im lặng này. Vấn đề duy nhất là Minh. Anh không muốn con trai phải chịu khổ. Lan cũng đồng ý để Minh sống với Mạnh.
Cô nói, cô biết Mạnh là một người cha tốt, và cô tin anh sẽ chăm sóc Minh chu đáo.
Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh chóng. Cuộc sống của Mạnh và Minh bắt đầu một chương mới.
Một năm sau ly hôn, Mạnh cảm thấy cuộc sống của mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Không còn sự gượng ép, không còn những bữa cơm im lặng.
Anh dành toàn bộ thời gian cho Minh, cùng con học bài, chơi game, đi công viên. Tình cảm cha con giữa Mạnh và Minh ngày càng sâu sắc.
Minh là tất cả đối với anh. Thằng bé lanh lợi, thông minh, và luôn biết cách khiến Mạnh mỉm cười. Mạnh yêu thương Minh bằng tất cả trái tim mình, một tình yêu không cần giải thích, không cần chứng minh. Anh cảm thấy, dù cuộc hôn nhân có đổ vỡ, anh vẫn có Minh, và đó là đủ.
Rồi một ngày, Mạnh nhận được điện thoại từ em gái của Lan. Giọng cô run rẩy, nghẹn ngào. “Anh Mạnh ơi, chị Lan mất rồi…”
Điện thoại từ trên tay Mạnh rơi xuống, tiếng va đập khô khốc trên sàn nhà.
Anh đứng sững sờ, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim mình. Lan mất rồi? Người phụ nữ đã từng là vợ anh, mẹ của con trai anh, đã ra đi mãi mãi.
Dù không còn tình cảm vợ chồng, nhưng tin tức này vẫn khiến Mạnh bàng hoàng. Một cảm giác tiếc nuối, xót xa len lỏi trong lòng anh.
Tiếc nuối cho một cuộc hôn nhân chưa trọn vẹn, xót xa cho một kiếp người ngắn ngủi.
Mạnh gọi Minh lại. “Minh, mẹ con… mẹ con mất rồi.”
Minh ngước đôi mắt tròn xoe nhìn anh, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Mất là sao hả bố?”
“Là mẹ sẽ không về nữa, con trai ạ,” Mạnh nói, giọng anh lạc đi. Anh ôm Minh vào lòng, cố gắng kìm nén nước mắt. Anh biết, Minh còn quá nhỏ để hiểu được sự mất mát này.
Đám tang của Lan diễn ra tại một ngôi chùa cổ kính, tĩnh mịch. Mạnh và Minh đến sớm. Không khí u buồn bao trùm khắp nơi. Mạnh mặc một bộ vest đen, ôm Minh trong vòng tay. Thằng bé mặc bộ đồ trắng tinh khôi, đôi mắt ngây thơ nhìn di ảnh của mẹ.
Minh có vẻ chưa thực sự hiểu cái chết là gì, nhưng nó cảm nhận được sự đau buồn của những người xung quanh.
Mạnh đứng trước linh cữu của Lan, nhìn gương mặt cô trên di ảnh. Cô vẫn xinh đẹp, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo.
Anh nhớ lại ngày cưới của họ, cũng nụ cười ấy, cũng ánh mắt ấy. Một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng Mạnh. Dù sao thì, họ cũng đã từng là vợ chồng.
Khi Mạnh đang chìm đắm trong suy nghĩ, một hình bóng bỗng lọt vào tầm mắt anh. Một người đàn ông, mặc bộ vest đen, đứng nép mình ở một góc, hai vai run rẩy. Anh ta đang khóc. Tiếng nức nở của anh ta càng lúc càng lớn, đến mức suýt ngất đi.
Mạnh nheo mắt nhìn. Anh ta không phải là người thân của Lan, Mạnh chắc chắn điều đó. Anh ta cũng không phải là bạn bè hay đồng nghiệp mà Mạnh biết.
Nhưng lạ lùng thay, gương mặt anh ta lại có vẻ quen thuộc. Mạnh đã thấy anh ta ở đâu rồi nhỉ? Anh cố lục lọi trong ký ức.
Chợt, Minh rời khỏi tay Mạnh, tiến lại gần người đàn ông đang khóc nức nở. Thằng bé rút một tờ khăn giấy từ túi quần, rụt rè chìa ra. “Chú ơi, chú lau nước mắt đi ạ.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên. Gương mặt anh ta đỏ hoe, đôi mắt sưng húp. Anh ta nhìn Minh, rồi lại nhìn Mạnh. Một thoáng bối rối vụt qua, nhưng rồi ánh mắt anh ta lại chuyển sang Minh, đầy trìu mến và đau đớn.
Anh ta khẽ nhận lấy khăn giấy từ tay Minh, rồi bất ngờ quỳ xuống, ôm chặt lấy Minh vào lòng.
“Con của chú, con trai của chú!” Người đàn ông thì thầm, giọng nghẹn lại.
Mạnh đứng sững sờ. Trái tim anh như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Anh ta đang nói gì vậy? Con của chú?
Minh có vẻ cũng bất ngờ trước cái ôm vội vã ấy, nhưng rồi cậu bé không phản kháng.
Sau vài giây, Minh ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh, rồi quay sang người đàn ông.
“Bố ơi,” Minh nói, chỉ vào Mạnh. “Ông ấy là cha ruột của con, như mẹ con đã nói đó.”
Lời nói của Minh như một tiếng sét đánh ngang tai Mạnh. Anh cảm thấy đất trời quay cuồng. Cái gì? Cha ruột của Minh? Như mẹ con đã nói?
Tất cả những mảnh ghép rời rạc trong tâm trí Mạnh bỗng chốc khớp vào nhau một cách tàn nhẫn.
Cái dáng người quen thuộc, cái ánh mắt bối rối khi thấy anh, và giờ là lời nói của Minh.
Anh nhớ lại một lần, cách đây vài năm, khi anh và Lan vẫn còn sống chung.
Anh tình cờ nhìn thấy Lan đi cùng một người đàn ông lạ mặt trong siêu thị. Anh ta có dáng vẻ này, đôi mắt này. Lúc đó, anh chỉ nghĩ đó là đồng nghiệp của Lan, hoặc một người bạn nào đó.
Anh không để tâm nhiều, vì khi đó, cuộc hôn nhân của họ đã quá nguội lạnh. Anh đã quá thờ ơ để nhận ra điều gì bất thường.
Và bây giờ, mọi thứ vỡ òa. Minh không phải con ruột của anh. Thằng bé là con của Lan với người đàn ông này, người yêu cũ của cô ấy.
Một cơn giận dữ trào lên trong Mạnh, nóng bỏng như lửa đốt.
Anh cảm thấy bị phản bội, bị lừa dối một cách tàn nhẫn. Tám năm qua, anh đã sống trong một vở kịch do Lan dựng lên.
Anh đã yêu thương, chăm sóc, nuôi dưỡng Minh như con đẻ của mình, và bây giờ, sự thật phũ phàng này lại phơi bày.
Mạnh lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ôm Minh. Anh ta có vẻ ngoài điển trai, cao ráo, và đôi mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt. Anh ta nhìn Mạnh, ánh mắt chất chứa sự hối lỗi, sợ hãi, và cả một chút đau khổ.
“Anh Mạnh… tôi… tôi là Hùng,” người đàn ông lên tiếng, giọng run rẩy. “Tôi… tôi là cha của Minh.”
Mạnh không thể thốt nên lời. Anh cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá đè nặng. Tất cả những cảm xúc hỗn loạn – tức giận, thất vọng, đau khổ, và cả sự trống rỗng – cuộn xoáy trong anh. Anh muốn hét lên, muốn hỏi Lan tại sao cô lại làm vậy với anh.
Nhưng Lan đã mất. Cô đã mang theo tất cả những bí mật ấy xuống mồ.
Hùng đứng dậy, buông Minh ra. Anh ta nhìn Mạnh, ánh mắt cầu xin. “Anh Mạnh, tôi biết tôi có lỗi với anh.
Tôi không có ý định giấu giếm. Lan… cô ấy không muốn con biết sự thật sớm. Cô ấy muốn đợi đến khi thằng bé lớn hơn. Tôi… tôi xin lỗi.”
Minh, đứng giữa hai người đàn ông, đôi mắt ngây thơ nhìn từ Mạnh sang Hùng, rồi lại sang Mạnh.
Cậu bé cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng không hiểu được lý do. “Bố ơi, chú Hùng là ai ạ?” Minh hỏi Mạnh, giọng vẫn trong trẻo.
Tiếng “Bố ơi” của Minh như một nhát dao nữa đâm vào trái tim Mạnh. Anh là bố của Minh.
Anh đã luôn là bố của Minh. Anh đã thay tã cho Minh, ru Minh ngủ, dạy Minh đạp xe, cùng Minh trải qua những trận ốm, những niềm vui bé nhỏ.
Tình yêu của anh dành cho Minh là thật, là sâu sắc, là không thể phủ nhận.
Mạnh không đáp lại Hùng. Anh chỉ khẽ kéo Minh lại gần mình, ôm chặt lấy con. Anh nhìn vào đôi mắt của Minh, đôi mắt giống Lan đến lạ. Và rồi, anh nhìn lại Hùng, nhìn vào đôi mắt ấy.
Có một cái gì đó trong đôi mắt Hùng, một tia sáng quen thuộc, một nét tương đồng mà giờ đây, Mạnh mới nhận ra, chính là ở đôi mắt Minh.
Đám tang kết thúc trong một màn sương mờ ảo của những cảm xúc phức tạp.
Mạnh đưa Minh về nhà, và suốt quãng đường về, anh không nói một lời nào. Minh cảm nhận được sự khác lạ của bố, nên cũng im lặng nép vào lòng anh.
Về đến nhà, Mạnh để Minh chơi một mình trong phòng, còn anh thì khóa cửa phòng ngủ, trượt dài xuống sàn.
Nỗi giận dữ, sự phản bội cứ cuộn xoáy trong anh. Anh đấm vào tường, một cú đấm không quá mạnh, nhưng đủ để khiến khớp ngón tay đau buốt.
Tại sao? Tại sao Lan lại làm vậy? Tại sao cô ấy lại lừa dối anh một cách trắng trợn như vậy?
Tất cả những năm tháng ấy, những kỷ niệm ấy, liệu có phải là giả dối?
Anh nhớ lại những cuộc trò chuyện với Lan, những lúc cô ấy có vẻ xa cách, những lần cô ấy đi vắng mà không giải thích rõ ràng. Anh đã quá tin tưởng, hay quá vô tâm? Anh đã không bao giờ nghi ngờ điều gì.
Anh đã quá bận rộn với công việc, với sự thờ ơ của chính mình, để nhận ra sự thật đau lòng này.
Nhưng rồi, một hình ảnh chợt hiện lên trong tâm trí Mạnh: Minh đang cười. Tiếng cười trong trẻo của thằng bé, ánh mắt lấp lánh khi nhận được món đồ chơi mới, cái ôm chặt mỗi khi anh đi làm về.
Minh là đứa trẻ mà anh đã dành trọn tình yêu thương, đã nuôi dưỡng bằng tất cả những gì anh có. Minh là con trai anh, không phải vì huyết thống, mà vì tình phụ tử đã được vun đắp từng ngày.
Mạnh cảm thấy một sự giằng xé khủng khiếp trong lòng. Một bên là lý
Nhưng bên kia, là trái tim anh, là tình yêu thương vô bờ bến dành cho Minh. Làm sao anh có thể buông bỏ đứa trẻ mà anh đã coi là máu thịt của mình suốt bảy năm qua?
Anh đứng dậy, đi đến chiếc bàn làm việc, mở hộc tủ, lấy ra một tập album ảnh cũ. Những bức ảnh chụp Minh từ khi thằng bé còn nằm trong nôi. Những bức ảnh anh bế Minh, dạy Minh tập đi, cùng Minh thổi nến sinh nhật.
Mỗi bức ảnh là một kỷ niệm, một bằng chứng cho tình yêu thương của anh dành cho con.
Mạnh ngồi xuống, nhìn từng bức ảnh. Nước mắt anh bắt đầu chảy dài. Không phải vì giận dữ, mà vì nỗi đau. Nỗi đau khi phải đối mặt với một sự lựa chọn quá khó khăn. Anh có nên trả Minh về cho Hùng?
Hùng, người đàn ông xa lạ kia, liệu có thể chăm sóc Minh tốt bằng anh? Minh có chấp nhận Hùng là cha không, sau khi đã quen với anh suốt bao nhiêu năm?
Anh nhớ đến lời Minh nói ở đám tang: “Ông ấy là cha ruột của con, như mẹ con đã nói đó.” Điều đó có nghĩa là Lan đã nói với Minh về Hùng. Cô ấy đã chuẩn bị cho Minh sự thật này.
Có lẽ, Lan đã có một kế hoạch nào đó, một cách để Hùng có thể dần dần bước vào cuộc đời của Minh. Nhưng cô ấy đã không kịp làm điều đó. Cái chết đã lấy đi mọi cơ hội giải thích của cô.
Mạnh quyết định phải nói chuyện với Hùng. Anh tìm số điện thoại của Hùng từ danh thiếp mà Hùng đã đưa cho anh ở đám tang. Ngón tay anh run rẩy khi bấm số.
“Alo?” Giọng Hùng vọng ra từ đầu dây bên kia, có vẻ mệt mỏi và lo lắng.
“Tôi Mạnh đây. Tôi muốn nói chuyện với anh.” Giọng Mạnh lạnh lùng, dứt khoát.
“Vâng, anh Mạnh. Tôi… tôi cũng muốn nói chuyện với anh.”
Họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê vắng vẻ vào sáng hôm sau. Hùng đến sớm. Gương mặt anh ta vẫn còn nét phờ phạc, đôi mắt trũng sâu. Khi Mạnh đến, Hùng đứng dậy, cúi đầu.
“Anh Mạnh, tôi thành thật xin lỗi anh. Tôi biết tôi đã gây ra lỗi lầm lớn. Tôi không có gì để bào chữa.”
Mạnh ngồi xuống, nhìn thẳng vào Hùng. “Anh và Lan đã quen nhau từ khi nào? Và Minh… Minh là con của hai người từ bao giờ?”
Hùng hít một hơi thật sâu. “Tôi và Lan… chúng tôi là mối tình đầu của nhau. Khi chúng tôi chia tay, Lan quen anh.
Lúc đó, chúng tôi tưởng đã kết thúc. Nhưng rồi… chúng tôi gặp lại nhau sau khi Lan đã kết hôn với anh được một thời gian.
Chúng tôi… chúng tôi đã không kiềm chế được.” Hùng ngừng lại, ánh mắt đầy sự hối lỗi. “Lan đã mang thai. Cô ấy rất hoảng sợ.
Cô ấy không muốn làm anh buồn, không muốn gia đình tan vỡ. Cô ấy đã quyết định giữ lại đứa bé và nói đó là con của anh.”
“Vậy là cô ấy đã lừa dối tôi suốt ngần ấy năm?” Mạnh hỏi, giọng anh đầy cay đắng.
“Không, anh Mạnh. Lan không phải là người xấu. Cô ấy đã sống trong sự dằn vặt suốt bấy lâu.
Cô ấy yêu Minh rất nhiều, và cô ấy cũng rất biết ơn anh đã nuôi dạy Minh chu đáo. Cô ấy đã định sẽ nói sự thật với anh, nhưng cô ấy sợ. Sợ mất Minh, sợ anh sẽ từ bỏ Minh.
Cô ấy cũng định sẽ nói với Minh khi thằng bé đủ lớn để hiểu chuyện. Nhưng… cô ấy không kịp nữa.”
Mạnh im lặng, cố gắng tiêu hóa những thông tin này. Lan đã dằn vặt? Cô ấy sợ? Lòng anh bỗng mềm đi một chút. Anh biết Lan không phải là người độc ác. Cô ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, mắc phải sai lầm.
“Vậy anh… anh muốn gì?” Mạnh hỏi, giọng anh đã bớt lạnh lùng hơn.
Hùng ngước nhìn Mạnh, ánh mắt đầy hy vọng và lo lắng. “Tôi… tôi chỉ muốn được nhận lại con.
Tôi muốn được bù đắp cho Minh. Tôi biết tôi không có quyền đòi hỏi gì. Anh Mạnh, anh đã là một người cha tốt của Minh. Tôi sẽ không tranh giành thằng bé với anh.
Tôi chỉ muốn được làm cha của Minh, được chăm sóc thằng bé, được Minh biết rằng nó có một người cha nữa. Tôi… tôi muốn được Minh nhận tôi.”
Sự chân thành trong lời nói của Hùng khiến Mạnh phải suy nghĩ. Hùng không đòi quyền nuôi con, anh ta chỉ muốn được làm cha. Nhưng làm cha thì có nghĩa là gì? Có phải chỉ là huyết thống?
“Anh có thể chứng minh lời anh nói không?” Mạnh hỏi. “Về việc Minh là con của anh?”
Hùng gật đầu. “Tôi có giữ một số giấy tờ, xét nghiệm ADN mà Lan đã làm khi Minh còn nhỏ.
Cô ấy muốn giữ lại để phòng khi cần thiết. Tôi cũng đã có ý định xét nghiệm lại. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy. Và sau đó… nếu anh muốn, tôi sẽ để anh đưa ra quyết định.”
Mạnh và Hùng quyết định sẽ xét nghiệm ADN lại. Kết quả không nằm ngoài dự đoán của Mạnh. Minh không phải con ruột anh.
Cầm tờ kết quả trên tay, Mạnh cảm thấy một sự trống rỗng lạ lùng. Anh đã biết trước điều này, nhưng khi nó được xác nhận bằng giấy trắng mực đen, cảm giác vẫn rất khác. Anh nhìn Minh đang hồn nhiên chơi đùa trong phòng khách. Thằng bé vẫn vậy, vẫn là Minh của anh.
Anh biết mình không thể rời xa Minh. Tình yêu mà anh dành cho Minh không phải là tình yêu được định nghĩa bằng ADN.
Nó là tình yêu được định nghĩa bằng những đêm không ngủ khi con ốm, bằng những buổi chiều tan học đón con, bằng những lần con gọi “Bố ơi” với tất cả sự tin tưởng.
Anh đã là một người cha, và anh sẽ mãi là người cha của Minh.
Vậy còn Hùng? Anh ta có quyền làm cha. Minh có quyền biết cha ruột của mình. Mạnh biết, việc giấu giếm sự thật sẽ chỉ gây ra tổn thương lớn hơn về sau. Nhưng làm thế nào để đối mặt với sự thật này một cách nhẹ nhàng nhất cho Minh?
Anh nghĩ đến Lan. Cô ấy đã sống trong sự giằng xé giữa tình yêu và sự che giấu. Có lẽ, việc công khai sự thật này, dù muộn màng, cũng là cách để giải thoát cho Lan, và cho cả ba người họ.
Mạnh quyết định sẽ nói chuyện với Minh. Nhưng không phải bây giờ. Minh còn quá nhỏ để hiểu được sự phức tạp này. Anh sẽ chờ đợi, chờ đến khi Minh đủ lớn, đủ hiểu biết để đối mặt với sự thật.
Và khi đó, anh sẽ nói với Minh, một cách nhẹ nhàng nhất, về Hùng, về mẹ Lan, và về tình yêu thương của tất cả mọi người dành cho Minh.
Mạnh gọi cho Hùng. “Hùng, tôi đã nhận được kết quả. Tôi sẽ không trả Minh về cho anh.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Hùng lên tiếng, giọng run run. “Anh Mạnh… tôi hiểu. Tôi… tôi không đòi hỏi gì cả. Tôi chỉ xin anh, thỉnh thoảng, cho tôi được gặp Minh. Được nhìn thấy thằng bé lớn lên.
Tôi… tôi có thể làm một người chú của thằng bé. Hoặc bất cứ vai trò nào anh cho phép.”
Lời nói của Hùng khiến Mạnh thấy ấm lòng. Anh ta không phải là kẻ tham lam. Anh ta chỉ là một người cha muốn được gần con.
“Không, Hùng. Anh là cha của Minh,” Mạnh nói, giọng anh trầm ấm. “Minh có quyền biết cha ruột của nó. Nhưng anh phải hứa với tôi một điều. Anh sẽ không bao giờ làm Minh tổn thương. Anh sẽ không bao giờ khiến thằng bé cảm thấy mình khác biệt, hay bị bỏ rơi.”
“Tôi hứa, anh Mạnh. Tôi thề,” Hùng nói, giọng anh ta nghẹn ngào.
“Chúng ta sẽ cùng nuôi dạy Minh,” Mạnh nói. “Minh sẽ có hai người cha. Một người cha đã nuôi dưỡng nó, và một người cha đã sinh ra nó. Nhưng đối với Minh, tôi vẫn sẽ là bố. Và anh sẽ là chú Hùng cho đến khi thằng bé đủ lớn để hiểu mọi chuyện.”
Hùng bật khóc. “Cảm ơn anh, Mạnh. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Sau cuộc trò chuyện đó, cuộc sống của Mạnh và Minh vẫn tiếp diễn như cũ. Chỉ có điều, thỉnh thoảng, Hùng sẽ đến thăm.
Anh ta không bao giờ xuất hiện đột ngột, luôn gọi điện báo trước, và Mạnh luôn tạo điều kiện cho anh ta gặp Minh.
Hùng chơi với Minh, tặng quà cho Minh, và luôn dành những ánh mắt yêu thương, trìu mến cho cậu bé.
Minh cũng có vẻ quý mến chú Hùng, dù thằng bé vẫn không hiểu hết mối quan hệ phức tạp này.
Mạnh đã học được cách chấp nhận sự thật. Anh không còn cảm thấy giận dữ hay bị phản bội nữa. Thay vào đó, là một sự bình yên. Anh hiểu rằng, tình yêu thương không phải lúc nào cũng được định nghĩa bằng máu mủ.
Nó được định nghĩa bằng những gì bạn cho đi, bằng những nỗ lực bạn bỏ ra, và bằng những sợi dây gắn kết vô hình được xây dựng từng ngày.
Một buổi tối, khi Mạnh đang kể chuyện cổ tích cho Minh trước khi ngủ, Minh bỗng hỏi. “Bố ơi, chú Hùng có phải là cha ruột của con không ạ?”
Mạnh ngừng kể chuyện, nhìn vào đôi mắt trong veo của Minh. Anh đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu.
“Minh à,” Mạnh nói, giọng anh nhẹ nhàng, “con là một đứa trẻ rất đặc biệt. Con có một người mẹ tuyệt vời, người đã yêu thương con rất nhiều. Và con có hai người cha.
Một người cha đã sinh ra con, và một người cha đã nuôi dưỡng con từ khi con còn bé xíu.”
Minh chớp chớp mắt. “Vậy ai là người cha đã sinh ra con ạ?”
“Chú Hùng là người cha đã sinh ra con, con trai ạ,” Mạnh nói. “Và bố là người cha đã nuôi dưỡng con, đã ở bên con suốt những năm qua.”
Minh im lặng một lúc, rồi khẽ nói. “Con yêu cả hai bố.”
Mạnh ôm Minh vào lòng, cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ thường. “Bố cũng yêu con, Minh ạ. Bố yêu con nhiều lắm.”
Anh biết, con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách. Minh sẽ có những câu hỏi, những cảm xúc phức tạp khi lớn lên.
Nhưng Mạnh tin rằng, với tình yêu thương của anh, của Hùng, và cả của Lan ở một nơi nào đó, Minh sẽ lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc, và hiểu rằng mình luôn được yêu thương, dù có bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa.
Anh Mạnh, người đàn ông 38 tuổi, giờ đây đã không còn sống trong sự thờ ơ hay cam chịu.
Anh đã tìm thấy một tình yêu lớn lao hơn cả huyết thống, một tình yêu đã biến anh thành một người cha đích thực.