Người phụ nữ bên cạnh ôm một chiếc túi vải cũ, ánh mắt buồn bã nhìn về phía chúng tôi.
Tôi là Hồng, 27 tuổi, một cô gái thành phố với ước mơ giản dị về một gia đình hạnh phúc. Khi gặp Thắng, một chàng trai hiền lành làm nhân viên văn phòng, tôi nghĩ mình đã tìm được người đồng hành.
Anh kể rằng anh mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không còn người thân.
Lòng tôi thương anh, và tình yêu của chúng tôi nhanh chóng đơm hoa. Sau hai năm hẹn hò, chúng tôi quyết định cưới.
Nhưng ngày cưới, một sự kiện bất ngờ đã làm đảo lộn tất cả, kéo theo mâu thuẫn giữa tôi và Thắng, và một bí mật khiến tôi không bao giờ quên.
Thắng luôn nói anh không muốn đám cưới rình rang, vì “chẳng có ai bên nhà anh để mời”.
Tôi tôn trọng điều đó, nhưng bố mẹ tôi muốn tổ chức một tiệc cưới thật đẹp cho con gái duy nhất.
Cuối cùng, chúng tôi chọn một nhà hàng sang trọng, mời gần trăm khách, chủ yếu là bạn bè và họ hàng nhà tôi.
Tôi bận rộn chuẩn bị váy cưới, thiệp mời, còn Thắng lo phần lễ gia tiên.
Anh có vẻ trầm tư hơn thường lệ, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là áp lực trước ngày trọng đại.
Ngày cưới đến, ánh đèn lộng lẫy, hoa tươi rực rỡ, khách mời cười nói rộn ràng. Tôi và Thắng đứng trên sân khấu, trao nhẫn, hứa hẹn trăm năm
. Nhưng giữa dòng người, tôi chợt nhận ra một hình ảnh kỳ lạ: một cặp vợ chồng già, ăn mặc rách rưới, đứng nép ở góc phòng.
Người đàn ông gầy gò, tóc bạc, tay cầm gậy trúc run rẩy. Người phụ nữ bên cạnh ôm một chiếc túi vải cũ, ánh mắt buồn bã nhìn về phía chúng tôi.
Họ trông lạc lõng giữa không gian sang trọng, như hai cái bóng bị lãng quên. Tôi khẽ hỏi Thắng: “Anh, hai cụ đó là ai?
Sao lại đứng đó?” Thắng thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng đáp: “Chắc là người ăn xin lẫn vào tiệc. Để anh bảo nhân viên xử lý.” Tôi ngăn lại: “Thôi, để em mời hai cụ ngồi, tội nghiệp.”
Tôi bước xuống, mỉm cười mời hai cụ vào bàn tiệc. Nhưng mẹ tôi, với ánh mắt khó chịu, kéo tôi lại: “Con, đừng để người lạ phá hỏng ngày vui. Gọi bảo vệ đi.” Tôi lắc đầu, cố thuyết phục: “Mẹ, họ già cả rồi, cho họ ngồi một lát có sao đâu?”
Nhưng khi tôi quay lại, hai cụ đã bị nhân viên nhà hàng mời ra ngoài. Họ đứng run rẩy ngoài cửa, không một ai mời ngồi, không một ly nước. Lòng tôi trĩu nặng, nhưng tiệc cưới bận rộn, tôi bị cuốn vào những nghi thức, không kịp làm gì thêm.
Suốt buổi tiệc, tôi để ý Thắng liên tục liếc ra cửa, ánh mắt anh đầy lo lắng. Khi tiệc gần tàn, tôi thấy hai cụ vẫn đứng đó, không rời đi.
Tôi quyết định ra nói chuyện. Người đàn ông nhìn tôi, giọng nghẹn ngào: “Cô dâu, cảm ơn con vì muốn cho chúng tôi ngồi.
Nhưng chúng tôi không dám… Chúng tôi chỉ muốn nhìn thằng Thắng một lần.” Tôi sững sờ: “Cụ biết anh Thắng?”
Người phụ nữ bên cạnh bật khóc: “Nó là con trai chúng tôi. Nhưng nó không muốn nhận chúng tôi nữa.”
Tim tôi như ngừng đập. Thắng nói anh mồ côi, vậy hai cụ này là ai? Tôi gọi Thắng ra, giọng run run: “Anh, hai cụ này nói anh là con trai họ. Chuyện gì đang xảy ra?” Thắng tái mặt, lắp bắp: “Hồng, em đừng nghe. Họ… họ nhầm người.”
Nhưng ánh mắt anh đã phản bội. Tôi quay sang hai cụ, nhẹ nhàng hỏi: “Cụ kể rõ cho cháu nghe đi.” Và câu chuyện họ kể khiến tôi chết lặng.
Hai cụ là bố mẹ ruột của Thắng. Họ từng là nông dân nghèo ở một làng quê xa xôi. Khi Thắng còn nhỏ, gia đình rơi vào cảnh túng quẫn, nợ nần chồng chất. Họ gửi Thắng vào trại trẻ mồ côi, hy vọng anh có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng khi kinh tế khá hơn, họ tìm lại con trai, chỉ để nhận được sự lạnh lùng. Thắng, lúc đó đã vào đại học, từ chối gặp họ, nói rằng anh xấu hổ vì bố mẹ là nông dân, ăn xin.
Anh dọn đi thành phố, cắt đứt liên lạc, và dựng lên câu chuyện mồ côi để bắt đầu lại. Hai cụ biết tin Thắng cưới qua một người quen, nên lặn lội lên thành phố, chỉ để nhìn con trai lần cuối.
Mâu thuẫn giữa tôi và Thắng bùng nổ ngay tại tiệc cưới. Tôi kéo anh ra góc khuất, hét lên: “Anh nói dối em bao năm qua?
Anh bỏ rơi bố mẹ mình, để họ ăn xin, chỉ vì anh xấu hổ? Anh là con người sao nổi?” Thắng cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Hồng, em không hiểu.
Anh chỉ muốn thoát khỏi quá khứ. Bố mẹ anh chẳng cho anh được gì ngoài nghèo khó. Anh muốn em có một cuộc sống tốt, không liên quan đến họ.” Tôi lắc đầu, nước mắt rơi:
“Một cuộc sống tốt xây trên sự dối trá và bỏ rơi bố mẹ thì là gì? Anh nghĩ em sẽ hạnh phúc khi biết anh là người như vậy?”
Tôi tháo nhẫn cưới, đặt vào tay anh: “Cưới xin thế này, dừng lại đi.”
Khách mời bắt đầu xì xào, mẹ tôi hoảng hốt chạy ra can ngăn, nhưng tôi đã quyết. Tôi dìu hai cụ vào bàn tiệc, tuyên bố trước mọi người: “Đây là bố mẹ anh Thắng. Hôm nay, cháu xin lỗi vì đã không biết sớm.
Cháu sẽ đưa hai cụ về nhà, chăm sóc họ như con cái.” Cả hội trường lặng đi, Thắng đứng chết trân, không nói được lời nào.
Nhưng twist bất ngờ đến vài tuần sau, khi tôi đưa hai cụ đi khám sức khỏe. Bác sĩ phát hiện cụ ông mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng trong túi vải cũ của cụ, tôi tìm thấy một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong là một tờ giấy chuyển nhượng đất – mảnh đất trị giá hàng tỷ đồng ở quê, đứng tên Thắng.
Hóa ra, sau khi Thắng bỏ đi, hai cụ đã làm lụng cả đời, mua mảnh đất đó để dành cho con trai.
Họ không ăn xin như Thắng nghĩ; họ chỉ ăn mặc giản dị để tiết kiệm, vì muốn để lại tất cả cho anh. Nhưng Thắng không biết, và anh đã từ chối chính tương lai của mình.
Tôi không quay lại với Thắng. Tôi dùng số tiền bán mảnh đất để chữa bệnh cho cụ ông và xây một ngôi nhà nhỏ cho hai cụ.
Thắng đến xin lỗi, nhưng tôi chỉ nói: “Anh đã chọn ánh đèn tiệc cưới, nhưng bỏ quên ánh mắt bố mẹ. Giờ thì sống với lựa chọn đó.” Anh quỳ xin, nhưng tôi đã không còn là Hồng của ngày xưa.
Mâu thuẫn giữa tôi và Thắng không chỉ là sự dối trá, mà là cách anh chà đạp lên tình thân để chạy theo thể diện.
Dưới ánh đèn tiệc cưới, tôi mất đi một người chồng, nhưng tìm lại được lòng tự trọng và hai người bố mẹ thật sự.