Tỷ phú nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang b:ầ;u đang bán xăng, sh0ck vì điều anh làm sau đó..
Buổi chiều mùa hè ở vùng ngoại ô Sài Gòn oi bức đến ngột ngạt.
Mặt trời như hắt lửa xuống mặt đường nhựa nóng rẫy, khiến mọi vật như run rẩy trong làn khí bốc hơi. Trên quốc lộ 1A, dòng xe cộ vẫn nhộn nhịp ngược xuôi.
Giữa cái khung cảnh ồn ào và bụi bặm đó, một trạm xăng nhỏ nằm khiêm nhường bên lề đường vẫn âm thầm phục vụ từng chiếc xe qua lại.
Lan – một phụ nữ trẻ đang mang thai ở tháng thứ tám – đứng cạnh cột bơm xăng với dáng vẻ vừa mạnh mẽ, vừa mong manh.
Dù bụng đã nhô lớn khiến bước chân cô trở nên nặng nề, Lan vẫn kiên nhẫn thực hiện công việc của mình.
Đôi tay thoăn thoắt bơm nhiên liệu, lau vòi, thu tiền. Mồ hôi lấm tấm trên trán, thấm đẫm phần lưng áo công nhân bạc màu, nhưng cô chỉ khẽ lau qua bằng mu bàn tay rồi tiếp tục cười với khách.
Cô đặt tay lên bụng, thì thầm nhỏ nhẹ, như đang trò chuyện với đứa con đang lớn dần trong mình:
— “Chịu khó với mẹ con nha, ít bữa nữa mẹ con mình sẽ khá hơn thôi…”
Không ai biết, người phụ nữ ấy đang gồng mình chống chọi với cả một thế giới chật vật.
Chồng cô mất sớm vì tai nạn lao động, để lại món nợ lớn và một mái nhà tạm bợ đang chực sập mỗi mùa mưa. Nhưng chưa một lần Lan than vãn với khách hay tỏ ra mệt mỏi.
Cô vẫn làm việc đều đặn, giữ lấy nụ cười dịu dàng như một lớp áo giấu đi cơn giông bên trong.
Đúng lúc ấy, từ đằng xa, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen bóng lừ lừ tiến đến, dừng lại ngay trước cây xăng nơi Lan đang đứng.
Cánh cửa mở ra. Từ trong xe bước xuống một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, cao lớn, bảnh bao trong bộ vest đen cắt may tinh xảo, kính râm sẫm màu che khuất nửa gương mặt.
Toàn bộ không gian như chùng xuống trong giây lát.
Không ai khác, đó chính là Trần Minh, vị tỷ phú kín tiếng nhưng quyền lực bậc nhất trong giới bất động sản. Báo chí gọi anh là “con cáo tài chính” bởi những thương vụ bạc tỷ khiến thị trường đảo lộn.
Tuy vậy, anh luôn giữ lối sống kín đáo, ít xuất hiện trước công chúng, và rất hiếm khi dừng lại ở những nơi như thế này.
Người đàn ông ấy, sau khi bước xuống xe, không vội nói gì. Anh đứng im, ánh mắt sau lớp kính đen nhìn chăm chú về phía Lan – người phụ nữ đang vặn nắp bình xăng và cúi đầu chào anh theo thói quen lịch sự.
Những người xung quanh bắt đầu xì xào:
— “Ông ấy mà phải chờ đợi, chắc không vui đâu.”
— “Sao đứng lâu thế nhỉ? Nhìn cái mặt lạnh như băng…”
Lan hơi lúng túng, nhanh chóng đi về phía xe ông Minh. Nhưng khi cô vừa tiến lại gần, bất ngờ thay, người đàn ông giàu có ấy lại cất tiếng, giọng trầm và đầy nội lực:
— “Cô… là Lan, phải không?”
Lan sững người. Cô nhìn kỹ lại khuôn mặt sau lớp kính râm. Có gì đó rất quen.
Nhưng ký ức trong cô quá nhòe nhoẹt vì thời gian và những ngày tháng vất vả.
— “Dạ… vâng… Tôi là Lan. Có chuyện gì không, thưa anh?” – Cô rụt rè hỏi lại.
Người đàn ông khẽ nhếch môi cười. Anh tháo kính râm xuống.
— “Lan… Là tôi đây. Minh… bạn cũ của cô hồi cấp ba ở Trảng Bàng.”
Toàn thân Lan như đông cứng. Cái tên ấy như một mảnh ký ức vỡ ra trong tim. Minh – cậu bạn nghèo nhưng học giỏi nhất lớp.
Năm đó, khi gia đình anh phá sản, phải bỏ học giữa chừng, chính Lan là người đã lén đưa cho Minh những ổ bánh mì, những quyển vở cũ.
Họ từng có những buổi chiều ngồi dưới gốc phượng bàn chuyện tương lai.
Vậy mà sau khi anh rời đi, họ không còn liên lạc. Cô không ngờ, cậu bé ngày nào giờ đây đã trở thành một người đàn ông thành đạt, oai phong đến vậy.
Lan nghẹn ngào, chưa kịp nói gì thì Minh đã bước tới gần, nhẹ nhàng nói:
— “Tôi đã đi tìm cô nhiều năm rồi. Nếu hôm nay không ghé trạm xăng này, có lẽ tôi sẽ mãi không biết cô đang sống khó khăn đến thế.”
Anh cúi đầu, ánh mắt chân thành:
— “Năm xưa cô giúp tôi khi tôi không còn gì trong tay. Giờ đến lượt tôi…”
Và rồi, trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Minh lấy trong xe ra một chiếc cặp da đen.
Anh mở ra, bên trong là một xấp hồ sơ và một chùm chìa khóa. Anh trao nó cho Lan, khiến cô hoảng hốt lùi lại.
— “Đây là căn hộ tôi vừa mua, đã hoàn tất sang tên cho cô. Không cần phải ngại. Đây là món nợ ân tình tôi cần trả.”
Lan lắc đầu liên tục, mắt đã nhòe nước.
— “Không… tôi không thể nhận thứ lớn lao như vậy…”
Nhưng Minh vẫn kiên quyết:
— “Nếu cô từ chối, có nghĩa là cô chưa từng coi tôi là bạn.”
Lúc ấy, Lan bật khóc. Không phải vì giá trị món quà, mà bởi cô biết, sau bao tháng ngày tối tăm, cuối cùng, ánh sáng đã trở lại – từ một người cô từng tin tưởng và từng đối xử tử tế, dù chỉ bằng những điều nhỏ nhặt.