Vợ Ng o ạ ι T ì пҺ Vớι Ôпg Lão 70 Tuổι – CҺồпg Lặпg Lẽ Lập KẾ HOẠCH TRẢ THÙ.....
Vợ Ngoạι TìпҺ Vớι Ôпg Lão 70 Tuổι – CҺồпg Lặпg Lẽ Lập KẾ HOẠCH TRẢ THÙ…
Tôi tên Dũng, năm nay 35 tuổi, kỹ sư xây dựng, sống tại một khu chung cư nhỏ ở quận Thủ Đức, TP.HCM.
Tôi và vợ – Hạ – cưới nhau được 6 năm, có một bé gái 4 tuổi tên là An Nhiên. Hạ là giáo viên dạy văn cấp ba, một người phụ nữ dịu dàng, thâm trầm, nói năng nhỏ nhẹ, luôn được học trò và đồng nghiệp yêu quý.
Từ ngày lấy cô ấy, tôi luôn nghĩ mình là người đàn ông may mắn nhất.
Chúng tôi từng là cặp đôi đáng mơ ước – ít nhất trong mắt bạn bè, hàng xóm, thậm chí cả hai bên gia đình.
Nhưng đôi khi, cái hào quang bên ngoài chỉ là vỏ bọc cho một thực tế đang dần mục ruỗng từ bên trong.
Chuyện bắt đầu cách đây một năm, khi tôi nhận dự án thi công một khu đô thị lớn ở Long An, bắt buộc phải ở lại công trường thường xuyên. Mỗi tháng chỉ được về nhà đôi ba ngày. Thời gian đầu, mọi thứ vẫn bình thường – chúng tôi vẫn gọi video cho nhau mỗi tối,
Hạ vẫn gửi ảnh con đang tập tô, tập nói, và thậm chí còn nhắn những tin rất ngọt ngào như ngày đầu hẹn hò.
Nhưng càng về sau, cô ấy càng trở nên lạnh nhạt. Tin nhắn cụt lủn, video ít dần, và lúc nào cũng viện cớ mệt, bận họp phụ huynh, con ốm…
Tôi thấy bất an nhưng không dám nghi ngờ – vì lòng tin của tôi với vợ gần như là tuyệt đối.
Một ngày giữa tuần, tôi quyết định về nhà mà không báo trước – vừa để tạo bất ngờ, vừa để kiểm chứng linh cảm trong lòng. Khi mở cửa, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một đôi giày đàn ông – cũ kỹ, da đã sờn.
Lạ lắm, vì tôi biết bạn bè Hạ hiếm khi đến nhà, nhất là khi tôi vắng mặt. Tôi bước vào, không khí trong nhà yên ắng, chỉ có tiếng nhạc trữ tình phát nhỏ từ phòng ngủ.
Tôi không dám tưởng tượng… nhưng vẫn mở cửa.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng chết lặng. Trên giường, vợ tôi – trong bộ váy ngủ mỏng tang – đang ngả đầu vào vai một ông lão. Tóc ông ta bạc trắng, làn da nhăn nheo, bàn tay đang vuốt tóc Hạ.
Cả hai không nghe thấy tiếng tôi bước vào. Mãi đến khi tôi khẽ ho một tiếng, họ mới giật mình. Hạ đứng bật dậy, mặt tái nhợt, môi run bần bật.
Ông ta – người lẽ ra phải xấu hổ – lại chỉ nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh.
Tôi không chửi, không đánh, không làm ầm ĩ. Tôi quay lưng bỏ ra khỏi căn hộ, bước đi như một kẻ vô hồn.
Đêm đó, tôi ngồi trên xe cả đêm, không biết nên về đâu. Trong đầu tôi quay cuồng những câu hỏi: tại sao?
Tại sao lại là một ông lão? Và tệ hơn, tại sao là Hạ – người tôi luôn tin tưởng nhất?
Ba ngày sau, Hạ chủ động hẹn gặp tôi ở một quán cà phê nhỏ.
Gương mặt cô hốc hác, mắt thâm quầng. Tôi ngồi im, không nói. Cô là người mở lời:
– Em xin lỗi… Em biết là em sai. Nhưng em không thể tiếp tục lừa dối anh nữa.
Rồi cô kể, rằng người đàn ông đó tên là Trần, 70 tuổi, là cha của một học sinh mà Hạ từng dạy kèm. Ông góa vợ, sống một mình, thường xuyên đến nhà cô mượn sách, uống trà, tâm sự.
Ban đầu chỉ là tri kỷ, rồi không biết từ lúc nào, mối quan hệ vượt qua ranh giới. Hạ nói, giọng nghẹn lại:
– Ông ấy lắng nghe em… nhẹ nhàng, chậm rãi… như thể em là người phụ nữ duy nhất còn sót lại trong thế giới này.
Còn anh… từ khi đi công trình, lúc nào cũng bận, cũng gắt gỏng.
Em biết anh thương em, nhưng đôi khi em thấy mình cô đơn kinh khủng.
Tôi cười nhạt. Cô đơn? Thế còn tôi? Người đàn ông cặm cụi ngoài công trình, đầy nắng gió, mang từng đồng về nuôi vợ, nuôi con – tôi chưa từng than thở.
Nhưng hóa ra, chỉ cần một khoảng trống nhỏ – lòng người cũng đủ chệch hướng.
Tôi không đánh ghen, cũng không dọa nạt. Tôi chỉ lặng lẽ thuê thám tử, bắt đầu thu thập chứng cứ.
Tôi không cần trả thù bằng bạo lực – tôi muốn cô ấy phải đối diện với toàn bộ sự thật – không thể chối bỏ.
Hai tháng sau, tôi có đầy đủ hình ảnh, ghi âm, video – đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải xấu hổ. Tôi gửi một chiếc USB đến địa chỉ nhà – không kèm lời nhắn. Hạ gọi cho tôi hàng chục cuộc – tôi không nghe.
Một tuần sau, tôi gửi đơn ly hôn, chỉ yêu cầu được nuôi con. Cô không dám đến tòa.
Buổi hòa giải, cô ngồi bệt xuống ghế, khóc như đứa trẻ. Nhưng trái tim tôi đã đóng lại rồi.
Tòa xử – tôi giành được quyền nuôi An Nhiên. Tôi rời khỏi căn hộ cũ, chuyển đến một nơi nhỏ hơn nhưng ấm cúng. Sáng đưa con đi học, tối về nấu ăn, kể chuyện cho con nghe.
Nhiên rất ngoan, chỉ thỉnh thoảng hỏi:
– Ba ơi, sao mẹ không về?
Tôi vuốt tóc con, nghẹn giọng:
– Mẹ bận một thời gian… Rồi sẽ về thăm con.
Tôi không muốn gieo nỗi căm hận vào lòng con bé. Nó không có lỗi.
Tôi chỉ mong, sau này lớn lên, con hiểu: có những vết thương, không thể lành bằng sự níu kéo, mà bằng sự buông bỏ đầy bản lĩnh.
Còn ông Trần – tôi gửi một bản USB khác đến nhà con trai ông ấy – chính là người từng là học trò của Hạ.
Sau vụ đó, ông bị chính con trai từ mặt. Những người thuê trọ trong nhà ông cũng lục tục rời đi.
Một người quen kể lại: gần đây, ông hay ngồi ở quán cà phê lề đường, ánh mắt thất thần, tóc tai rối bời, thẫn thờ như kẻ mất hồn.
Tôi không thấy vui. Tôi không thấy hả hê. Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm.
Vì đôi khi, sự trừng phạt sâu sắc nhất không phải là đòn roi hay tù tội – mà là sự cô độc, sự ruồng bỏ – và chính những người phản bội phải tự sống với nó, ngày này qua ngày khác.
Tôi không còn oán Hạ. Tôi chỉ tiếc – tiếc một người vợ từng hiền như nước, một mái ấm từng ấm như lửa… rồi bỗng hóa tro tàn chỉ vì phút yếu lòng. Nhưng tôi sẽ không sống mãi trong đau khổ.
Tôi chọn cách sống tiếp – cho tôi, và cho con gái tôi – như chưa từng có những vụn vỡ.
Một câu chuyện buồn, rất buồn – nhưng cũng là một minh chứng cho việc: yêu thương cần đi kèm tỉnh táo, và tha thứ đôi khi không nằm ở việc quay lại – mà là bước đi với lòng bình an.