Về nhà chồng mới, tôi không thể ngủ được vì lo cho con trai. Nửa đêm, tôi thấy ánh đèn trong phòng nó. Vừa mở cửa ra, một sự thật đau lòng đã được phơi bày, khiến tôi bật khóc.
Trong ngôi nhà mới, không gian trở nên xa lạ đến ngột ngạt.
Tường phòng ngủ màu be, một tông màu trung tính đáng lẽ phải mang lại cảm giác bình yên, giờ đây lại giống như một tấm màn chắn, ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài.
Mùi nến thơm thoang thoảng, một món quà từ mẹ chồng, không xoa dịu được sự căng thẳng trong lồng ngực.
Thay vào đó, nó gợi lên một cảm giác xa cách, như thể tôi đang sống trong một giấc mơ của người khác.
Tôi nằm trên chiếc giường Kingsize, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trăng rằm chiếu qua ô cửa sổ, tạo nên một vệt sáng bạc trên sàn gỗ. Ánh sáng ấy không ấm áp, mà lạnh lẽo, cô độc. Bên cạnh tôi, Hưng đã chìm vào giấc ngủ.
Tiếng thở đều đều của anh, đáng lẽ phải là âm thanh của sự an tâm, lại chỉ làm tôi cảm thấy lẻ loi hơn. Tôi đưa tay, chạm nhẹ vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
Chiếc nhẫn nặng trĩu, không phải vì kim loại, mà vì những gánh nặng vô hình.
Nước mắt nóng hổi lăn dài. Tôi vội vàng đưa tay lên quệt, nhưng nó cứ tuôn ra không ngừng. Hôm nay là ngày tôi chính thức làm vợ Hưng. Ngày tôi và con trai, bé Minh, chuyển đến một ngôi nhà mới, một cuộc sống mới.
Mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo, từ những món ăn ngon, đến những lời chúc phúc từ bạn bè và người thân. Nhưng trong lòng tôi, niềm vui ấy không trọn vẹn.
Nó cứ lửng lửng, lưng chừng, trộn lẫn với nỗi day dứt khôn nguôi.
Mười năm. Đã mười năm rồi kể từ cái ngày mà cuộc đời tôi thay đổi hoàn toàn. Cái ngày mà một vụ hỏa hoạn đã cướp đi sinh mạng của Kiên, chồng tôi. Anh đã ra đi khi Minh, con trai chúng tôi, mới chỉ 5 tuổi.
Tôi vẫn nhớ như in cái đêm kinh hoàng ấy. Tiếng còi cứu hỏa, ánh đèn chớp đỏ, và làn khói đen kịt cuộn lên từ ngôi nhà thân yêu của chúng tôi. Tôi đứng đó, bất lực, nhìn tất cả tan biến.
Sau đó, là chuỗi ngày chỉ có tôi và Minh. Cuộc sống trở nên khó khăn. Tôi phải làm mọi việc để kiếm sống. Giữa những bộn bề công việc, tôi cố gắng lấp đầy khoảng trống của người cha trong lòng con.
Tôi dạy Minh cách buộc dây giày, kể cho thằng bé nghe những câu chuyện trước khi đi ngủ, cùng thằng bé làm những mô hình máy bay bằng giấy. Nhưng tôi biết, có những thứ tôi không thể thay thế.
Khoảng trống của một người cha, một bờ vai để con tựa vào.
Sự cô đơn là một con quái vật đáng sợ. Nó không chỉ gặm nhấm tôi, mà còn gặm nhấm Minh.
Tôi thường thấy thằng bé lẳng lặng ngồi một mình, vuốt ve bức ảnh của bố. Đôi khi, tôi bắt gặp ánh mắt buồn bã của Minh khi nhìn những người cha khác nắm tay con đi dạo.
Những khoảnh khắc ấy, tim tôi như có ai bóp nghẹt.
Hưng xuất hiện như một làn gió ấm. Anh là bạn thân của Kiên, nhưng đã đi du học nhiều năm nên chúng tôi chưa từng gặp nhau.
Một lần, anh tình cờ đến thăm gia đình tôi, và đã biết được hoàn cảnh. Anh đã đến, không vội vã, không phô trương.
Anh chỉ đơn giản là ở đó, lắng nghe tôi, chia sẻ những nỗi buồn, và giúp tôi vượt qua những khó khăn.
Hưng là một người đàn ông ấm áp và chân thành. Anh luôn đối xử với Minh bằng sự kiên nhẫn và tình yêu thương.
Anh đưa Minh đi chơi, dạy thằng bé đá bóng, và trò chuyện với thằng bé như một người bạn lớn. Minh cũng rất quý Hưng.
Cậu bé thường háo hức kể cho tôi nghe những điều Hưng đã dạy, những trò chơi mà Hưng đã bày ra.
Rồi Hưng cầu hôn tôi. Anh nói: “Anh biết, anh không thể nào thay thế Kiên. Anh cũng không muốn làm vậy. Anh chỉ muốn được ở bên em, được chăm sóc hai mẹ con. Hãy cho anh một cơ hội để làm điều đó, được không?”
Tôi đã đồng ý. Tôi đã nghĩ rằng, tôi đã sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống mới.
Tôi đã nghĩ rằng, tình yêu của Hưng sẽ xoa dịu những vết thương trong lòng tôi và Minh. Nhưng đêm nay, trong căn phòng xa lạ này, tất cả niềm tin ấy dường như tan biến.
Tôi cảm thấy mình đang phản bội Kiên, phản bội lại những kỷ niệm đã qua.
Hương thơm của nến càng lúc càng nồng, khiến tôi cảm thấy khó thở. Tôi không thể ngủ được.
Tôi lẳng lặng ngồi dậy, đi ra ngoài. Tôi muốn đến thăm Minh, chỉ để chắc chắn rằng con đã ngủ say.
Cánh cửa phòng Minh hé mở. Một khe sáng nhỏ hắt ra từ bên trong. Tôi rón rén bước lại gần. Cảnh tượng trong phòng khiến tôi nghẹn lại.
Minh không ngủ. Thằng bé ngồi trên sàn, lưng tựa vào chiếc giường nhỏ, đôi vai run lên bần bật.
Cậu bé đang ôm một bức ảnh cũ, một bức ảnh đã phai màu, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đó là bức ảnh Kiên.
Khuôn mặt Kiên trong ảnh vẫn trẻ trung, nụ cười vẫn tươi tắn như ngày nào.
“Bố ơi…”. Tiếng Minh thì thào, nghẹn lại. “Hôm nay, mẹ lấy chồng rồi… Mẹ có còn thương con nữa không? Con nhớ bố…”
Tiếng nấc của con trai như một mũi dao đâm vào tim tôi. Tim tôi đau thắt, đau đến mức không thở được. Tôi không thể đứng đó nhìn con một mình chịu đựng nỗi đau. Tôi bước vào phòng, ôm chầm lấy con.
Minh giật mình, nhưng khi nhận ra là tôi, thằng bé òa khóc nức nở. “Mẹ ơi… con nhớ bố…”. Cậu bé liên tục lặp lại câu nói ấy, như một lời than khóc.
Tôi ôm chặt con, lòng tan nát. “Mẹ biết… mẹ biết con nhớ bố…”.
Minh ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, ngấn nước nhìn tôi. “Tại sao mẹ lại lấy chồng? Mẹ không cần con nữa sao? Mẹ không cần bố Kiên nữa sao?” Những câu hỏi ngây thơ, nhưng lại như những lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng tôi.
Tôi nghẹn lại, không biết phải nói gì. Tôi đã nghĩ rằng Minh đã đủ lớn để hiểu. Nhưng thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ đã mất đi một phần quan trọng của cuộc đời mình.
“Không! Mẹ không bao giờ bỏ con! Mẹ cũng không bao giờ quên bố Kiên!” Tôi thì thào, giọng lạc đi vì nghẹn. “Mẹ lấy chú Hưng là để cho con có một người bố, để cho con có một gia đình đầy đủ. Mẹ muốn con được hạnh phúc…”
“Nhưng con không cần!” Minh gào lên. “Con chỉ cần bố Kiên! Bố Kiên của con đâu rồi? Sao bố không về với con?”
Tôi bất lực. Nước mắt tôi chảy dài, hòa vào nước mắt của con trai. Trong suốt những năm qua, tôi đã quá mải mê với cuộc sống mưu sinh, mà quên đi một điều quan trọng nhất: những vết thương trong lòng con.
Minh đã phải lớn lên trong sự thiếu thốn, trong nỗi nhớ cha da diết. Thằng bé đã giấu nỗi buồn của mình vào trong, để không làm tôi phải lo lắng thêm.
Và bây giờ, khi tôi tìm thấy hạnh phúc mới, những vết thương ấy lại càng trở nên nhức nhối.
Thằng bé đã cảm thấy bị bỏ rơi, bị phản bội. Nỗi đau này, tôi đã không nhìn thấy. Tôi đã quá ích kỷ, quá vội vàng, mà quên đi cảm xúc của con.
“Mẹ xin lỗi con, Minh à.” Tôi thì thào. “Mẹ xin lỗi vì đã không nghĩ cho con. Mẹ xin lỗi vì đã làm con buồn.”
Minh không trả lời, chỉ nức nở trong vòng tay tôi. Tôi vẫn tiếp tục nói, như đang nói với chính mình. “Mẹ sẽ nói chuyện với chú Hưng. Mẹ sẽ nói với chú ấy rằng, chúng ta cần thời gian. Mẹ sẽ không ép con phải gọi chú ấy là bố.
Mẹ sẽ để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Con đồng ý không?”
Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. “Thật không mẹ?”
“Thật mà.” Tôi gật đầu, đưa tay lau nước mắt cho con. “Mẹ hứa với con. Mẹ và con sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
Minh ôm chặt tôi. Cậu bé không nói gì thêm, nhưng tôi cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong vòng tay của con.
Thằng bé đã tìm thấy một bến đỗ an toàn. Thằng bé đã biết rằng, tình yêu của mẹ dành cho nó vẫn mãi mãi không thay đổi.
Tôi bế con lên giường, đắp chăn cho con. Thằng bé đã ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi, những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi. Tôi ngồi đó, nhìn con trai ngủ, lòng trào dâng một cảm giác yêu thương vô bờ bến.
Tôi biết, con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Tôi sẽ làm tất cả để chữa lành vết thương trong trái tim con.
Tôi khẽ đặt bức ảnh của Kiên lên chiếc tủ đầu giường, bên cạnh Minh. Dường như, tôi cảm thấy được sự bình yên.
Dường như, tôi thấy được Kiên đang mỉm cười với tôi, với Minh, như đang nói rằng, anh ấy vẫn luôn ở đó, ở trong tim họ, và mãi mãi là như vậy.
Tôi quay trở lại phòng ngủ. Hưng đã thức. Anh ấy ngồi tựa vào thành giường, nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. “Em đi đâu vậy? Em ổn không?”
Tôi nhìn Hưng, và tôi biết rằng, tôi không thể nào giấu diếm được sự thật. “Em… em vừa ở phòng của Minh.” Tôi nói, giọng run rẩy. “Thằng bé… thằng bé đã khóc. Thằng bé đã ôm ảnh của Kiên và khóc, vì nhớ bố.”
Hưng im lặng. Anh ấy nhìn tôi, và tôi thấy được sự thấu hiểu, sự cảm thông trong đôi mắt anh. Anh ấy không giận. Anh ấy không trách móc. Anh ấy chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.
“Anh biết.” Anh ấy nói khẽ. “Anh biết chuyện này sẽ xảy ra. Anh đã chuẩn bị tinh thần rồi. Anh không bao giờ nghĩ rằng, anh có thể thay thế Kiên. Anh chỉ muốn được ở bên em, được chăm sóc hai mẹ con em, được cùng em nuôi dạy Minh.
Anh biết, con đường này không dễ dàng. Nhưng anh sẽ không từ bỏ. Anh sẽ kiên nhẫn. Anh sẽ đợi cho đến khi Minh chấp nhận anh.”
Những lời nói của Hưng đã xoa dịu những vết thương trong lòng tôi. Tôi đã lo sợ rằng, Hưng sẽ thất vọng, sẽ bỏ đi. Nhưng anh ấy đã không làm thế. Anh ấy đã ở đó, một cách kiên định, một cách chân thành.
“Anh… anh có giận em không?” Tôi hỏi.
Hưng mỉm cười, một nụ cười đầy sự bao dung. “Giận em cái gì chứ? Em không có lỗi gì cả. Em chỉ là một người mẹ, đang cố gắng tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn cho con trai mình. Em có quyền được hạnh phúc.”
Tôi bật khóc, nhưng lần này, đó không phải là những giọt nước mắt của sự đau khổ. Đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, của sự biết ơn. Tôi đã may mắn. Tôi đã tìm được một người đàn ông tốt như Hưng.
Một người đàn ông có thể yêu thương tôi, chấp nhận quá khứ của tôi, và yêu thương cả con trai tôi.
“Anh đã chuẩn bị tinh thần rồi.” Hưng lặp lại. “Anh sẽ cố gắng hết sức để trở thành một người bạn tốt của Minh. Anh sẽ chơi với con, dạy con học, tâm sự với con. Anh sẽ không bao giờ ép con phải gọi anh là bố.
Anh sẽ đợi, cho đến khi con tự nguyện.”
Tôi ôm chầm lấy Hưng. Trong vòng tay anh, tôi cảm thấy được sự ấm áp, sự an toàn. Tôi biết rằng, tôi đã đưa ra một quyết định đúng đắn. Hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là một hành trình.
Hành trình ấy có thể gập ghềnh, khó khăn, nhưng tôi tin rằng, tôi và Hưng, cùng với Minh, sẽ vượt qua tất cả.
Đêm đã về khuya. Cả hai nằm trên giường, nhưng không còn cảm thấy xa lạ nữa. Tiếng thở đều đều của Hưng, tiếng thì thầm của tôi, tất cả đều hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản nhạc của sự bình yên.
Tôi nằm đó, lắng nghe tiếng tim mình đập, và tôi biết, tôi đã không còn cô đơn nữa.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, Hưng đã dậy từ sớm. Anh ấy đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm một cuốn sách, nhưng mắt lại dán vào chiếc khung ảnh trên bàn. Đó là bức ảnh của tôi, Minh và Kiên.
Hưng ngẩng đầu lên, nhìn tôi, mỉm cười nhẹ. “Anh đã nghĩ. Chúng ta nên làm một cái gì đó đặc biệt cho Minh hôm nay.
Anh sẽ đưa con đi công viên, mua cho con một chiếc kem mà con thích nhất, rồi sau đó, chúng ta có thể cùng nhau đến thăm mộ của Kiên.
Em thấy sao?”
Tôi ngạc nhiên. Tôi không ngờ Hưng lại có một ý tưởng như vậy. Tôi đã nghĩ rằng, anh ấy sẽ muốn quên đi quá khứ, quên đi Kiên, nhưng anh ấy đã không làm thế. Anh ấy đã chấp nhận quá khứ của tôi, chấp nhận cả quá khứ của Minh.
Anh ấy đã hiểu rằng, để xây dựng một tương lai tốt đẹp, họ không thể nào chối bỏ quá khứ.
“Anh… anh thật sự muốn làm thế sao?” Tôi hỏi, giọng run run.
“Tất nhiên rồi.” Hưng nói, đứng dậy và bước đến bên tôi. Anh ấy đưa tay ôm lấy tôi, nói khẽ. “Kiên sẽ luôn là một phần trong cuộc sống của chúng ta, em à. Và anh tin rằng, anh ấy sẽ rất vui khi thấy em và Minh đang hạnh phúc.”
Nước mắt lại một lần nữa trào ra. Tôi dựa đầu vào vai Hưng, lòng cảm thấy biết ơn vô cùng.
Tôi đã tìm được một người đàn ông không chỉ yêu tôi, mà còn tôn trọng quá khứ của tôi. Tôi đã tìm được một người đàn ông đủ bao dung để chấp nhận tất cả.
Minh tỉnh giấc. Cậu bé bước ra khỏi phòng, mắt vẫn còn ngái ngủ. Thấy Hưng và mẹ đang đứng đó, Minh bẽn lẽn.
“Chào buổi sáng, Minh.” Hưng nói, mỉm cười thân thiện. “Con ngủ ngon không?”
Minh không trả lời, chỉ gật đầu khẽ. Hưng không tỏ ra khó chịu. Anh ấy vẫn mỉm cười, rồi nói tiếp. “Hôm nay, chú có một bất ngờ cho con. Chú sẽ đưa con đi công viên, rồi sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm bố Kiên.”
Đôi mắt Minh mở to, nhìn Hưng đầy vẻ ngạc nhiên. Thằng bé nhìn tôi, và tôi gật đầu, mỉm cười. “Đúng vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm bố Kiên. Con có vui không?”
Minh gật đầu, nhưng nước mắt lại bắt đầu tuôn ra. “Chú… chú không giận con sao?”
Hưng bước đến, quỳ xuống, ôm lấy Minh. “Chú không giận con. Chú hiểu mà. Bố Kiên sẽ luôn là bố của con.
Chú sẽ không bao giờ thay thế bố Kiên. Chú chỉ muốn trở thành một người bạn tốt của con. Con có thể cho chú một cơ hội không?”
Minh gật đầu. Thằng bé ôm lấy Hưng, và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy một nụ cười thật sự trên gương mặt con trai. Nụ cười ấy không còn là nụ cười gượng gạo, mà là nụ cười của sự nhẹ nhõm, của sự chấp nhận.
Tôi nhìn hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình, lòng ngập tràn hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là một điều gì đó xa vời, mà là những khoảnh khắc giản dị như thế này.
Hạnh phúc là khi tôi nhìn thấy con trai mình mỉm cười, hạnh phúc là khi tôi cảm thấy được sự an toàn trong vòng tay của người đàn ông mà tôi đã chọn.
Hôm ấy, họ đã cùng nhau đi đến công viên. Minh đã cười thật to khi được chơi cầu trượt, khi được ăn một cây kem khổng lồ. Và sau đó, họ đã cùng nhau đến thăm mộ của Kiên.
Tôi đặt bó hoa huệ tây lên mộ anh, những giọt nước mắt lại lăn dài. Tôi thì thầm: “Kiên, anh thấy không?
Em và Minh đang rất hạnh phúc. Em đã tìm thấy một người đàn ông tốt, một người có thể yêu thương em và Minh. Anh yên lòng nhé…”
Hưng đứng đó, nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh đầy sự thấu hiểu. Minh đứng đó, ôm lấy mẹ, và cậu bé cũng thì thầm: “Bố Kiên, con sẽ không buồn nữa đâu. Bố yên tâm nhé!”
Gió thổi nhẹ, lay động những cánh hoa huệ tây. Tôi nhìn lên bầu trời, và tôi tin rằng, Kiên đang mỉm cười ở trên cao.
Anh ấy đang mỉm cười, vì cuối cùng, tôi và Minh đã tìm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc ấy không phải là một sự thay thế, mà là một sự tiếp nối.
Một sự tiếp nối của tình yêu, của hy vọng, và của sự sống.
Câu chuyện cuộc đời tôi, sau tất cả những sóng gió, đã tìm thấy một cái kết có hậu. Đó là một cái kết của sự chấp nhận, sự tha thứ, và sự trưởng thành.
Tôi đã hiểu rằng, hạnh phúc không phải là khi có thể quên đi quá khứ, mà là khi có thể sống hòa hợp với quá khứ, và cùng nó bước đi trên con đường tương lai.